Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1645

Chương 1645: Hàng của chúng ta ở Độc Lập Châu bị cướp
Trong sân của tòa tứ hợp viện cổ kính nhà họ Diệp, thảm cỏ xanh mướt. Diệp Mậu Sơn hôm nay hiếm khi không tỉa hoa trêu chim mà ngồi trên ghế gỗ lim ở gian nhà chính. Trước mặt ông bày một ly trà, Diệp Mậu Sơn mấy lần cầm lên nhưng không có tâm trạng uống, lại lơ đãng đặt chén trà xuống.
Bên cạnh ông còn có một người phụ nữ trung niên đoan trang, ung dung đang ngồi, trông nhỏ hơn Diệp Lam một chút nhưng cũng không còn trẻ, khoảng chừng 40 tuổi.
Trên người bà mặc một bộ sườn xám màu xanh ngọc, trên vai khoác một chiếc khăn vuông màu sáng, khí chất xem như nổi bật.
Nét mặt của bà cũng có thể nhìn ra vài phần đường nét của người nhà họ Diệp.
Quản gia cũng bưng ra một chén trà cho bà, dùng bộ chén tráng men trắng có hoa văn màu vàng. Trà cũng không phải là trà xanh giống của Diệp Mậu Sơn, mà là một chén hồng trà phương Tây có màu sắc thuần chính.
“Tạ ơn.” Diệp San khách sáo nói lời cảm ơn với quản gia, không nhanh không chậm nâng tách trà lên, nhấp một ngụm.
Quản gia nhà họ Diệp mắt nhìn mũi, lui sang một bên, tay đặt quy củ trước người, cũng không nói thêm lời nào.
Diệp Lam cũng có mặt, nàng không được nhàn nhã như người kia, lúc này vẫn còn tâm trạng uống trà.
Lông mày nàng như phủ một lớp băng sương, dù đã cố hết sức kiềm chế tâm trạng của mình, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn lộ ra vẻ lo lắng.
“Cha, bọn hắn còn chưa trở về sao?”
Diệp Mậu Sơn nghe Diệp Lam nói, nhìn ra phía ngoài, trong lòng cảm thấy nặng nề, lắc đầu: “Chờ thêm chút nữa.”
Cuối cùng, có người vội vã đi về phía gian nhà chính.
Diệp Mậu Sơn lần thứ năm nâng tách trà lên, khóe mắt hắn thoáng thấy người đi vào, liền lập tức đặt chén trà trong tay xuống bàn, hỏi ngay: “Thế nào rồi?”
Người đi vào cũng chừng bốn mươi tuổi, vóc người không cao lắm cũng không thấp, khoảng trên 1m75 nhưng chưa đến 1m8. So với những người khác của nhà họ Diệp, tướng mạo có phần thô kệch hơn một chút, gương mặt vuông vức cho thấy tính cách ngay thẳng của hắn.
Diệp Khắc Kỷ vô cùng cung kính khi đối mặt với Diệp lão, dù đường đi mệt mỏi phong trần, còn chưa kịp nghỉ ngơi chút nào, hắn cũng không hề oán giận, lập tức báo cáo: “Hàng của chúng ta ở Độc Lập Châu đã bị cướp. Mặt khác, tiểu đội trưởng Uông Phi phụ trách vận chuyển lô hàng này đã biến mất cùng với hàng hóa. Người của chúng ta ở bên Độc Lập Châu bây giờ vẫn chưa làm rõ được tình hình, bọn hắn đang tìm cách điều tra, chờ có tin tức, bọn hắn sẽ báo cho chúng ta biết.”
Diệp Mậu Sơn đứng dậy, hơi lo lắng đi tới đi lui, chắp tay sau lưng, rồi lại dừng bước, không tự chủ nhìn về phía hắn: “Lô hàng kia... bị cướp?” “Vâng.”
Diệp Khắc Kỷ không thuộc dòng chính của nhà họ Diệp, nhưng cũng là một nhánh phụ có huyết thống rất gần, được xem là họ hàng gần (đường thân) của nhà họ Diệp.
Hắn rót một chén nước uống cạn, sắc mặt không khỏi trở nên nặng nề, lại nhấn mạnh với Diệp Mậu Sơn một lần nữa: “Tình hình hiện tại là người phụ trách vận chuyển lô hàng này cũng biến mất theo, chúng ta tạm thời vẫn chưa làm rõ được là ai đã động vào hàng của bọn ta.”
Các thế lực ở Độc Lập Châu rối rắm phức tạp, so với bên Kinh Thị còn phức tạp hơn nhiều.
Bọn hắn không biết là ai làm, nên không có cách nào thu hồi lô hàng kia, cũng không có cách nào tìm hiểu rõ nguyên do bên trong.
"Ta nhớ Uông Phi kia là người của Vọng Xuyên?" Diệp San, giống như Diệp Khắc Kỷ, cũng là một thành viên thuộc nhánh phụ của nhà họ Diệp.
Bà ta đột nhiên lên tiếng nói một câu, mọi người đều nhìn về phía bà ta.
Diệp San không nhanh không chậm đặt chén trà xuống, mỉm cười, thản nhiên nói như thể đang nói đùa: “Chuyện này còn không rõ ràng sao? Hẳn là có kẻ biển thủ, tự mình trộm hàng đi, rồi bày ra màn kịch mất tích... Thế là mọi chuyện được giải quyết.”
Diệp Lam nhíu mày, lạnh mặt chất vấn bà ta: “Diệp San, lời này của ngươi là có ý gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận