Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 5711

Người da đen sờ lên cái mũi: "... Cứ coi như ta lắm mồm."
Bối Tây Á cố nén vẻ không tự nhiên, hạ giọng nói với không khí một câu: “Ngươi không cần mua, ta bảo ngươi cứ đi thôi, ta sẽ thay ngươi chuẩn bị kỹ càng lễ vật.” Người da đen cũng ở một bên nửa đùa nửa thật nói: “Đúng vậy đó, với lại ngươi không cần có gánh nặng trong lòng. Người mà chúng ta hôm nay đến dự tiệc sinh nhật là một tên nhị thế tổ, hắn mời chúng ta chỉ là để cho đủ người, chờ đến nơi đó, ngươi cứ vui chơi giải trí là được. Vị nhị thế tổ này nổi danh là biết chơi, bữa tiệc của hắn đảm bảo sẽ không nhàm chán!” “Biết.” Kiều Niệm không nói có mua lễ vật hay không, tùy tiện dựa người ra sau một chút, kéo vành mũ lưỡi trai xuống che đi đôi mắt quá đỗi sắc bén: “Ta ngủ một giấc.” Người da đen lẩm bẩm: “Sáng sớm mà ngươi đã buồn ngủ rồi? Tối hôm qua ngươi đi làm cái gì thế.” Miệng hắn tuy nói vậy nhưng lại bất giác hạ thấp giọng, dường như sợ quấy rầy giấc ngủ của nữ sinh ngồi sau, ngay cả Bối Tây Á cũng thuận tay vặn nhỏ nhạc trên xe, nâng mui xe lên, chiều theo ý người ngồi hàng sau...... Không ai nhìn ra được rằng nửa tháng trước bọn họ còn cùng nhau tẩy chay Kiều Niệm, ra vẻ muốn đuổi nữ sinh này ra khỏi sở nghiên cứu............ Trung tâm thương mại mà Bối Tây Á muốn đến mua lễ vật nằm ngay khu trung tâm sầm uất của Cảng Thành. Bọn họ đứng trước một tòa kiến trúc cao chọc trời. “Đến rồi.” Bối Tây Á dẫn đầu xuống xe, quen đường quen lối ném chìa khóa xe cho người gác cửa, nói với người da đen và nữ sinh vừa tỉnh ngủ ở ghế sau. Kiều Niệm mở mắt ra, đè xuống tơ máu dưới đáy mắt, ngước mắt chỉ thấy bức tường kính cao chọc trời dưới ánh nắng lướt nhẹ, lóe lên ánh hào quang vừa thần bí vừa rực rỡ, tựa như cánh cửa lớn dẫn tới một thế giới xa hoa chưa biết. Nàng cầm túi của mình, đi theo sau Bối Tây Á, theo nàng lên thang máy trong trung tâm thương mại đi thẳng lên tầng cao nhất. Từ trong thang máy nhìn xuống có thể thấy chiếc đèn chùm pha lê rủ xuống giữa trung tâm thương mại, chiếc đèn cao mấy chục mét tựa như dải ngân hà đổ xuống, lại như sao băng rơi rụng. “Chậc, cái này chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ?” Nàng hơi ngẩng cằm, đột nhiên mở miệng. Người da đen nhìn sang: “À, ngươi nói cái đèn kia. Gia tộc Eileen đã tìm nhà thiết kế người Pháp đặt làm riêng kiểu dáng đó, Bối Tây Á biết giá bao nhiêu đấy.” Bối Tây Á không hiểu sao bị réo tên, trừng mắt lườm hắn một cái: “Ta suốt ngày ở trong phòng nghiên cứu, làm sao mà biết mấy cái này?” “Hì hì, ta tưởng ngươi biết chứ.” Người da đen sờ cằm, ngắm nghía một hồi chiếc đèn treo pha lê sáng chói thu hút mọi ánh nhìn kia, rồi nghĩ nghĩ: “Chuyện này ta biết chút nội tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận