Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 37

Chương 37: Hai vị đại lão đọ tiền với nhau
Cùng lúc đó, bên trong phòng bao B01.
Viên Vĩnh Cầm chăm chú theo dõi việc trả giá ở phía dưới, hỏi Kiều Niệm: “Có người đã ra giá đến 4 triệu, chúng ta có theo hay không?”
Kiều Niệm đứng bên cạnh bàn, nhìn dược liệu quý hiếm đang được trưng bày phía dưới, đôi mắt kiệt ngạo hơi nheo lại: “Theo! Món đồ này ta nhất định phải có!”
Viên Vĩnh Cầm gật gật đầu, ánh mắt lập tức trở nên kiên định, đi đến ban công, cầm lấy bảng đấu giá.
“B01, 430 vạn.”
Phía dưới có nhân viên chuyên trách quan sát những người đấu giá trong từng phòng bao.
“C09, 440 vạn.”
“B02, 5 triệu.”
“F08, 510 vạn.”
Kiều Niệm một tay nghịch điện thoại, sự chú ý đặt vào cuộc cạnh tranh phía dưới, ánh mắt thờ ơ, gương mặt trắng như men sứ kia lộ ra ba phần hoang dã bảy phần tùy ý.
Viên Vĩnh Cầm liên tục theo 7, 8 lượt, số người đấu giá dần dần ít đi, chỉ riêng phòng bao sát vách các nàng là lần nào cũng theo giá không sót, hơn nữa mỗi lần ra giá đều nâng mức giá lên một bậc!
“B02, 7 triệu.”
Phó Tư Niên đã theo liên tục 10 vòng, thấy giá sắp lên tới 10 triệu, trên trán hắn rịn ra một lớp mồ hôi mịn.
Chỉ là một vị thuốc Đông y trong truyền thuyết mà thôi, liệu có công hiệu thần kỳ như lời đồn hay không còn chưa chắc chắn, có đáng để tốn nhiều tiền như vậy không?
Nhưng Diệp Vọng Xuyên không hề lên tiếng, hắn chỉ đành kiên trì nâng giá hết lần này đến lần khác.
“B01, 730 vạn.”
“B02, 780 vạn.”
“B01, 8 triệu.”
Nhân viên công tác phụ trách hô giá dưới đài không ngừng báo giá, từ chỗ ban đầu có rất nhiều người đấu giá, về sau dần dần biến thành cuộc đua giữa phòng bao số 1 và phòng bao số 2 khu B, những người ở phòng bao khác ngược lại trở thành người xem náo nhiệt.
“Người trong B01 và B02 là ai vậy nhỉ, chỉ là một cây Nhục Linh Chi thôi mà, có cần thiết phải vậy không?”
“Chậc, đã lên đến 8 triệu rồi.”
Bên trong phòng bao B02, gương mặt tuấn tú của Phó Tư Niên trắng bệch, mồ hôi mịn trên trán lau mãi không hết, đôi mày kiếm của hắn nhíu chặt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người đàn ông trong phòng, lo lắng đi tới đi lui.
“Vọng Xuyên, 8 triệu rồi, chúng ta còn muốn theo không?” Diệp Vọng Xuyên không nói gì, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.
Hắn thật không ngờ lại có người tranh giành với hắn, theo sát đến tận bây giờ.
Phó Tư Niên ở bên cạnh khuyên hắn: “Ta biết ngươi muốn mua thứ này về cho Thần Thần thử xem, xem có thể chữa khỏi bệnh cho thằng bé không. Nhưng nói thật, chẳng ai biết được rốt cuộc vật này có tác dụng hay không. Kỹ thuật chữa bệnh hiện nay phát triển như vậy, sẽ luôn có ngày chữa khỏi được bệnh của Thần Thần. Không cần thiết phải tiêu tốn khoản tiền oan uổng này.”
Đường cong cằm sắc bén của Diệp Vọng Xuyên đầy cuốn hút, hắn ném điếu thuốc trên tay lên chiếc bàn bên cạnh, hất cằm ra lệnh cho Cố Tam: “Đi điều tra xem phòng bao sát vách là ai.”
“Vâng, Vọng gia.”
Cố Tam vội vàng đáp lời, lập tức đi ra ngoài.
“Vọng Xuyên, ngươi......” Phó Tư Niên muốn nói lại thôi.
Diệp Vọng Xuyên nheo mắt lại, ánh mắt vừa khát máu lại vừa ung dung, nói: “Theo thêm một lượt nữa.”
Phó Tư Niên bất đắc dĩ, chỉ có thể giơ bảng đấu giá lên.
“B02, 890 vạn!”
Kiều Niệm đang nghịch điện thoại trong phòng bao thì tin nhắn của Vệ Lâu hiện lên.
【 Vệ Lâu cao trăm thước: Kiều Tiểu Niệm, ngươi chọc phải thứ dữ rồi, ta thấy đối phương có vẻ muốn theo ngươi tới cùng đấy, 890 vạn, chậc ~ ngươi sắp phá sản rồi! 】
Viên Vĩnh Cầm cũng không ngờ mọi chuyện lại khó giải quyết như vậy, quay đầu lại thương lượng với Kiều Niệm: “Đối phương đã ra giá 890 vạn, nếu chúng ta theo tiếp, có lẽ họ sẽ vẫn theo. Làm sao bây giờ?”
Kiều Niệm ngước mắt lên, đôi mắt kia hoang dã vô cùng: “Vậy thì ra thẳng 10 triệu luôn, bọn hắn muốn theo thì cứ để bọn hắn theo tiếp!”
Tiền thì nàng có.
10 triệu vẫn chưa đến mức khiến nàng phá sản.
Nàng ngược lại muốn xem xem phòng bao sát vách rốt cuộc có thể theo tới mức nào!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận