Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 5761

"A, ngươi nói nàng à?" Ai Lỵ Nặc chợt hiểu ra, nhìn lại An Na: "Các ngươi hình như là bạn học, hay là bạn bè?"
An Na không ưa dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của nàng, hạ thấp giọng, lạnh lùng khẽ nói: "Ngươi đừng tưởng mọi người không biết vị trí người thừa kế gia tộc Eileen của ngươi là giành từ tay tỷ ngươi! Ngươi h·ạ·i c·h·ế·t nàng, vậy mà còn mặt mũi ở Đệ Lục Châu diễu võ giương oai, khắp nơi chống lưng cho người khác."
"Ta thấy ngươi đắc ý quá lâu rồi, đến mức quên mất bản thân mình chẳng qua chỉ là con chó nhà có tang bị đuổi ra ngoài đảo."
"Nhưng không sao, rất nhanh thôi 'con chó ngoan' ngươi nuôi sẽ phải trả giá đắt vì tội cắn người lung tung!"
Ai Lỵ Nặc không ngờ người này lại nhắm vào mình, 'chậc' một tiếng, khoanh tay, thong thả ung dung dò xét vẻ mặt nổi điên của An Na. "Ta thấy ngươi mới giống một con chó hay cắn người lung tung hơn đấy."
"Ngươi!"
"Hóa học sư chọc giận ngươi à?"
Ai Lỵ Nặc không đợi An Na trả lời, nói luôn: "À, nàng chọc giận đệ đệ ngươi."
Ánh mắt An Na hung ác nham hiểm: "Ngươi biết là tốt rồi!"
"Ta nghe nói là đệ đệ ngươi bắt nạt người khác ở sở nghiên cứu trước, nàng chỉ giúp những người đó đứng ra mà thôi. Cứ như vậy, mà ngươi đã muốn vu oan hãm hại nàng ngay tại bữa tiệc sinh nhật của Đạo Uy Nhĩ, một lần không thành công, ngươi lại làm lần thứ hai. Ngươi đúng là không ưa hóa học sư đến thế."
An Na giận không kìm được: "Ta không ưa nàng?"
"Hửm?" Ai Lỵ Nặc phản ứng lại, gương mặt trái xoan linh động nở nụ cười: "Đúng nhỉ, sao có thể đặt hai người chung một chỗ để so sánh được."
An Na còn chưa kịp hài lòng thì đã nghe thấy lời lẽ như vả vào mặt của Ai Lỵ Nặc. "Ngươi không xứng được đặt chung với nàng."
An Na hét lớn: "Ai Lỵ Nặc!"
Thiếu nữ tóc xanh lục khẽ vuốt lọn tóc rủ trên vai, đưa ngón trỏ lên đặt trước môi, ra hiệu im lặng cho An Na: "Suỵt. Nói nhỏ thôi, đừng làm ồn đến các vị thập lão bên trong."
"..." Vẻ mặt An Na cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn Ai Lỵ Nặc như muốn phun lửa. "Ta còn chưa nói gì mà, nhìn bộ dạng kích động của ngươi kìa, cứ như ta làm gì ngươi không bằng." Ai Lỵ Nặc thấy An Na im lặng lại, bèn nhẹ nhàng nói: "Ta biết ngươi ở Đệ Lục Châu phách lối quen rồi, tưởng rằng cứ dựa vào cái tác phong chó dại của mình là có thể khiến mọi người sợ ngươi."
An Na mơ hồ nhận ra thái độ của Ai Lỵ Nặc có gì đó không đúng, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi ngược lại: "Ngươi còn không đi vào sao? Nếu không vào nữa, hóa học sư của ngươi chắc chắn phải chết."
Ai Lỵ Nặc nhìn thấu vẻ ngoài mạnh trong yếu của nàng: "Thăm dò ta à?"
"Ta có gì mà phải thăm dò ngươi." An Na không thừa nhận. "Ta không vội." Ai Lỵ Nặc mặc kệ An Na mạnh miệng thế nào, lấy ra một cái u cuộn huơ huơ trước mặt nàng: "Hóa học sư gửi cho ta một đoạn ghi hình giám sát thú vị. Bên trong vừa hay quay được cảnh có kẻ lén lút vào phòng nàng để đồ."
"Đưa đây cho ta!" An Na đưa tay định giật lấy, nhưng bị Ai Lỵ Nặc nhẹ nhàng né được: "Nghĩ gì vậy?"
Sau khi biết thứ bên trong u cuộn trong tay Ai Lỵ Nặc là gì, vẻ mặt An Na hoàn toàn thay đổi, từ hung hăng hiếu chiến lúc đầu trở nên bối rối, bất an. "Ai Lỵ Nặc, chúng ta đều là người của Đệ Lục Châu, nói cho cùng, hóa học sư kia chỉ là đồ nhà quê từ bên ngoài tới, ngươi hà cớ gì phải vì nàng mà đấu đá chết sống với ta."
"Ta thừa nhận lần này là ta quá nóng nảy rồi, không nghĩ đến gia tộc Eileen. Ta nguyện ý bồi thường cho ngươi và gia tộc Eileen ở phương diện khác. Chỉ cần ngươi đưa u cuộn cho ta, mọi chuyện đều dễ thương lượng!" Nàng tự cho là mình bình tĩnh, cố gắng thuyết phục thiếu nữ tóc xanh lục đưa đồ cho mình, vừa nói vừa từ từ đưa tay về phía Ai Lỵ Nặc. Ai Lỵ Nặc quả quyết né người, tránh tay nàng, một lần nữa từ trên xuống dưới nhìn ngắm sắc mặt khó coi của An Na, đối diện với ánh mắt vừa sợ hãi hoảng loạn lại vừa ẩn chứa phẫn nộ của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận