Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 103

Chương 103: Kiều Niệm là khách quý của Tập đoàn Thừa Phong?
Thương hiệu Seven vang danh quốc tế nhờ phong cách thiết kế đặc biệt của mình. Tại các tuần lễ thời trang lớn hàng năm, người mẫu trình diễn trên sàn catwalk đều phối hợp trang sức của Seven.
Bởi vậy, các minh tinh hàng đầu và danh viện trong nước đều lấy việc đeo đồ của Seven làm vinh dự.
Vẫn chưa có mấy người biết nhà thiết kế thiên tài S lừng danh đứng sau Seven lại là một học sinh cấp ba vừa tròn 18 tuổi không lâu, lại còn là một nữ sinh.
Dù sao trong ngành thiết kế này, nam giới chiếm vị trí chủ đạo trong giới, phàm là thương hiệu lớn, tám chín phần mười nhà thiết kế đều là đàn ông.
Ngay cả người được yêu thích cũng là nam!
Kiều Niệm lại phá vỡ truyền thống này, nàng luôn cảm thấy dường như không có chuyện gì mà cô gái trước mắt này không làm được, trừ phi nàng không muốn làm!
"Lần họp báo sản phẩm mới này ngươi vẫn là không tham gia à?" Nàng cất kỹ bản thảo thiết kế rồi đột nhiên hỏi Kiều Niệm.
Kiều Niệm hoàn toàn không hứng thú: "Không tham gia."
Viên Vĩnh Cầm tiếc nuối nói: "Lần này bên Kinh Thị sẽ có rất nhiều đại lão đến, thật ra nếu như ngươi chịu lộ diện..."
Nếu Kiều Niệm chịu lộ diện, thì sẽ không còn chuyện của những người khác nữa.
Bao gồm cả Kiều Sân.
Nàng nhất định sẽ gây chấn động toàn thành.
Nhưng Kiều Niệm vẫn giữ thái độ đó, hờ hững giơ tay: "Không muốn đi. Ta không hứng thú với những nơi đông người."
"Ta biết, ai, chỉ là mỗi lần đều không nhịn được mà thầm hỏi ngươi, nhỡ đâu ngươi muốn đi thì sao." Viên Vĩnh Cầm thở dài, chính mình cũng thấy buồn cười.
Biết rõ nàng sẽ từ chối, nhưng mỗi lần mình vẫn không nhịn được... Muốn để nàng lộ mặt một lần, hung hăng tát vào mặt những kẻ mắt mù kia.
Kiều Niệm đã đưa đồ cho nàng, không có ý định ở lại lâu, lại tán gẫu với nàng vài câu, vừa lúc người của phòng thị trường gõ cửa bên ngoài, Kiều Niệm thuận thế rời đi bằng thang máy riêng trong phòng.
*
Ra khỏi Tập đoàn Thừa Phong, Kiều Niệm không vội về, ngay bên cạnh là trung tâm thành phố. Nàng chợt nghĩ đến bánh bao nhỏ trong bệnh viện, nàng nhếch môi, vừa hay lát nữa không có việc gì nên định đến bệnh viện thăm Trần Thúc, thuận tiện có thể đi thăm tiểu gia hỏa còn đang nằm viện.
Nếu muốn đi, dứt khoát đi dạo một vòng trung tâm thương mại, xem có đồ chơi trẻ con nào không, mua cho hắn một món đồ chơi nhỏ mang qua. Dù sao lần trước hắn đã nhường giường bệnh cho mình, cái ân tình nhỏ này, nàng vẫn chưa đáp lại.
Tâm trạng Kiều Niệm cũng không tệ lắm, đút tay vào túi, đi về phía trung tâm thương mại.
Nàng không chú ý tới, sau khi nàng đi, phía sau còn có một người đi theo ra, không phải Kiều Vi Dân, người đã đợi ở đại sảnh gần hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa gặp được Viên Vĩnh Cầm, thì là ai.
"Thật sự là nàng?!"
Kiều Vi Dân đứng xa xa nhìn bóng lưng cô gái đang rời đi, giữ chặt nhân viên lễ tân đi ngang qua, nén một bụng tò mò, chỉ vào bóng lưng Kiều Niệm hỏi: "Chào cô, cô gái vừa mới rời đi kia, cô có biết không?"
Kiều Niệm bình thường đi thang máy đặc biệt, nhân viên lễ tân chưa gặp nàng mấy lần, nhưng tướng mạo và khí chất của nàng đều quá xuất chúng, rất ít người gặp qua mà quên được.
Cho nên nhân viên lễ tân thấy bóng lưng nàng, liền bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "À, ngài nói vị tiểu thư kia ạ, vị tiểu thư đó là khách quý của Viên Tổng chúng tôi, thỉnh thoảng sẽ đến công ty tìm Viên Tổng..."
Nàng nói xong cũng đi làm việc của mình.
Để lại Kiều Vi Dân ngây ngẩn đứng tại chỗ, ngẫm lại lời nói vừa rồi của cô lễ tân.
Kiều Niệm, khách quý của tổng giám đốc Tập đoàn Thừa Phong?
Đùa cái gì vậy!
Hắn không còn lòng dạ nào chờ đợi thêm nữa, gọi điện thoại nói một tiếng với Tô Ma, lòng đầy tâm sự rời khỏi Tập đoàn Thừa Phong...
Trung tâm thành phố nhà cao tầng san sát, khắp nơi là cảnh phồn hoa ngựa xe như nước, đúng vào khoảng ba bốn giờ chiều, thời gian dùng trà chiều.
Trong trung tâm thương mại người mua sắm không nhiều, về cơ bản đều là kiểu phu nhân không đi làm hoặc là thế hệ thứ hai nhà có điều kiện ưu việt ra ngoài mua sắm, cùng đám tiểu tỷ muội uống trà chiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận