Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 177

Chương 177: Hắn không phải bạn trai ta
Nhưng lúc này, nụ cười trên mặt tiểu thiếu gia không hề tắt, ngây thơ xán lạn, làm gì còn dáng vẻ hỗn thế tiểu ma vương nữa.
Rõ ràng chính là một đứa trẻ 5 tuổi bình thường!
Không dễ dàng a.
Cố Tam theo ở phía sau thiếu chút nữa là rơi lệ.
Hắn không hiểu tại sao tiểu thiếu gia lại thích Kiều tiểu thư đến vậy, nhưng nói thật lòng, Vọng Gia và tiểu thiếu gia đều thích Kiều tiểu thư, hắn cũng không nhịn được mà bắt đầu thích Kiều tiểu thư.......
Kiều Niệm hạ quyết tâm phải trả món nợ ân tình này cho thật tốt.
Cho nên lúc đến nơi, nàng kéo theo một lớn một nhỏ đi thẳng đến mục tiêu.
Cửa hàng thời trang nam mà nàng mua lần trước ở ngay gần seven.
Kiều Niệm vừa mới đi qua, nhân viên cửa hàng liền nhận ra nàng: “Ai, ngươi, chẳng phải ngươi là cô gái xinh đẹp lần trước mua quần áo ở chỗ chúng ta sao?” Nàng nhón chân nhìn, thấy một lớn một nhỏ bên cạnh Kiều Niệm, lập tức hai mắt tỏa sáng.
“Bạn nhỏ thật là ngoan.” Đứa trẻ trước mắt dáng dấp phấn trang ngọc trác đã đành.
Mấu chốt là người đàn ông kia.
Phong thái lỗi lạc, đứng ở nơi này chính là một cảnh đẹp.
Hai chữ đẹp trai đã không đủ để hình dung.
Nàng liên tục dò xét, nhìn ra Diệp Vọng Xuyên mặc trên người chính là quần áo của cửa hàng bọn họ, chính là chiếc áo sơ-mi do nhà thiết kế độc lập kia thiết kế.
Hắn ăn mặc khá kín đáo, cúc áo cổ cài đến nút cao nhất, để lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết. Đường cằm cứng rắn, trôi chảy đầy khí khái, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng.
Khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt kia của hắn, sáng như biển cả nhưng lại sâu thẳm đen kịt, điểm xuyết chút ánh sáng u tối.
Nàng chú ý tới, ánh mắt người ta từ đầu đến cuối đều rơi trên người cô gái có vẻ ngang tàng kia.
Không hề dịch chuyển dù chỉ một chút.
Ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa sự chuyên chú, có thể nhấn chìm người ta vào trong đó! Nhân viên bán hàng rất muốn khen ngợi người đàn ông này, nhưng không có dũng khí mở miệng, luôn cảm giác cho dù mình có mở miệng khen, người ta cũng chưa chắc sẽ liếc nhìn mình một cái.
“Vâng, hôm nay có kiểu mới không?” Giọng Kiều Niệm mềm mại, nàng đã quen với việc đi ra ngoài là có người nhìn chằm chằm vào người nào đó.
Nhân viên bán hàng liên tục đáp lời, dẫn bọn họ vào bên trong: “Có có có!” Nàng nắm tay tiểu gia hỏa, đi vào trong tiệm.
Diệp Vọng Xuyên đi bên phải bọn họ, hai tay đút túi quần, bước đi thong thả, khí chất tự phụ quanh thân vẫn còn đó, dù không lên tiếng cũng có cảm giác tồn tại cực mạnh.
“Lần này cũng mua cho bạn trai ngươi sao?” nhân viên bán hàng liếc nhìn người đàn ông có khí chất thực sự mạnh mẽ trong tiệm, nhẹ giọng hỏi.
Kỳ thật khi thấy bọn họ dắt theo một đứa trẻ đi vào, nàng rất muốn nói là lão công.
Nhưng nàng nhìn gương mặt non nớt có thể búng ra nước kia của Kiều Niệm, lại cảm thấy không có khả năng đã sinh đứa con lớn như vậy.
Nàng nói với Kiều Niệm đầy ngưỡng mộ: “Bạn trai ngươi trông thật đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả người phát ngôn thương hiệu của chúng ta nữa, ngươi hạnh phúc quá.” Kiều Niệm:......
Nàng im lặng nhìn tấm standee hình người cỡ lớn của Giang Ly trong tiệm, khóe miệng giật giật.
Trước đó nàng còn không chú ý tới Giang Ly lại là người đại diện cho hãng thời trang nam này.
“Đúng rồi, bạn trai ngươi làm nghề gì vậy? Với chiều cao này, là người mẫu sao?” nhân viên bán hàng muốn phát triển hắn thành người mẫu offline cho thương hiệu của họ.
“Hắn có công việc rồi. Không phải người mẫu.” Kiều Niệm liếc nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối không hề phủ nhận, kéo vành mũ thấp xuống, để lộ chiếc cằm nhọn: “Với lại, hắn không phải bạn trai ta.” “Hả?” nhân viên bán hàng nghi hoặc liếc nhìn người đàn ông đang đi sát bên cạnh nàng, rồi lại nhìn chiếc áo sơ-mi trên người hắn, món đồ mới bán ra từ cửa hàng bọn họ cách đây không lâu.
Như vậy mà không phải bạn trai?
Ánh mắt nàng bất giác rơi lên khuôn mặt tiểu đậu đinh.
Cho nên thật sự là lão công?
Diệp Vọng Xuyên thấy ánh mắt nàng cứ nhìn trộm về phía mình, liền xoa đầu Diệp Kỳ Thần, khéo léo chuyển chủ đề.
“Ngươi muốn mua quần áo cho ta à?” (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận