Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1285

Chương 1285: Nhìn cũng làm người ta không thoải mái
Giang Tông Cẩm theo bản năng nhíu mày muốn từ chối, nhưng lại nhìn thấy cô gái bên cạnh mình, lời đến bên miệng lại trở nên do dự.
Hắn những năm nay vùi đầu vào nghiên cứu khoa học, đối với những chuyện khác hoàn toàn không hứng thú, bao nhiêu năm như vậy cũng không có thi cái bằng lái.
Hắn quen đi xe buýt và tàu điện ngầm, cùng lắm thì đi bộ một đoạn đến nhà ga hoặc là quét mã đi chiếc 'tiểu hoàng xa', trước kia cảm thấy cách sống của mình không có gì sai, rất lành mạnh, bản thân vui vẻ là được rồi, không cần để ý ánh mắt của người khác.
Thế nhưng giờ phút này, Giang Tông Cẩm đặc biệt hối hận vì mình không đi học lái xe, nếu không thì lúc này cũng sẽ không lúng túng cần Giang Nghiêu đưa bọn hắn về.
Bọn hắn vừa mới xảy ra mâu thuẫn với Giang Nghiêu.
Dựa theo tính tình của hắn, dù cho hôm nay phải đi bộ về, hắn cũng khinh thường ngồi xe của Giang Nghiêu.
Nhưng Giang Tông Cẩm lại không thể không cân nhắc đến Kiều Niệm.
Giang Nghiêu nhìn ra đại bá của mình do dự, liền lựa lời nói: “Chỗ này không dễ đón xe, ta lại không có việc gì, để ta đưa các ngươi về đi.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Giang Nghiêu hoàn toàn là sự chân thành.
Nhưng Giang Tiêm Nhu đứng cùng hắn lại không hề che giấu vẻ mặt lạnh lùng và chế nhạo của mình, dù không nói lời nào, bất cứ ai cũng nhìn ra được nàng đang xem thường người khác!
Ánh mắt, khóe môi nàng ta đều lộ rõ vẻ khinh miệt!
“...” Giang Tông Cẩm như nuốt phải ruồi, nuốt không trôi, nhả không ra, nghẹn trong lòng cực kỳ khó chịu, vừa định lên tiếng.
Cô gái đi phía sau hắn lười biếng nói: “Không cần phiền phức, chúng ta tự bắt xe về được rồi.”
“Chỗ này...” Giang Nghiêu còn muốn nói gì đó.
Giang Tiêm Nhu đã không đợi được mà cắt ngang lời hắn: “Anh, người ta không muốn ngồi xe của chúng ta thì thôi, việc gì phải ép buộc. Chúng ta đi trước đi, dù sao người ta đã nói rất rõ ràng rồi, sau này chúng ta cầu về cầu, đường về đường, gặp mặt cũng không cần chào hỏi.”
Giang Nghiêu cau mày thật chặt, muốn nói nàng ta nhưng lại nhịn xuống, theo bản năng nghiêng đầu nhìn phản ứng của Kiều Niệm, lại phát hiện cô gái không có phản ứng gì, vẻ mặt trên khuôn mặt trắng nõn rất thờ ơ, dường như không nghe thấy Giang Tiêm Nhu nói gì, một tay đút trong túi, tay kia cầm điện thoại dường như đang gửi tin nhắn, dáng đứng tùy ý mà lại ẩn chứa sự ngông cuồng, gương mặt dưới vành nón vừa ngang tàng lại có chút tà khí. Giang Nghiêu chỉ nhìn thoáng qua rồi thu lại ánh mắt, chân mày lại nhíu chặt lần nữa.
Hắn vẫn cho rằng gương mặt này của Kiều Niệm quá thu hút.
Nhìn thêm lần nữa, hắn vẫn bị gương mặt rạng rỡ này làm cho có chút thất thần, ngay cả hắn còn như vậy không cách nào chống cự, huống chi là người ngoài.
Việc Tiêm Nhu lo lắng Kiều Niệm sẽ đi vào con đường sai trái cũng không phải là không có lý.
Kiều Niệm sở hữu khuôn mặt như vậy, lại là thủ khoa thi đại học, còn đại diện quốc gia dự thi, đại bá thì chẳng quản chút nào, loại hào quang thành danh khi tuổi còn trẻ này sớm muộn gì cũng làm cô gái nhỏ mê muội mất phương hướng. Kiều Niệm ở Kinh Thị chứ không phải ở nơi nhỏ bé như Nhiễu Thành, Kinh Thị là nơi ngọa hổ tàng long, còn có rất nhiều gia tộc và thành viên gia tộc không thể đắc tội.
Lỡ như ngày nào đó Kiều Niệm gây ra chuyện, đến bọn hắn cũng không thể giải quyết thì phải làm sao bây giờ?
Đại bá và gia gia sao lại không hiểu nỗi khổ tâm của hắn chứ!
Cứ luôn cảm thấy hắn là vì xa lánh Kiều Niệm, cố tình gây sự.
Giang Nghiêu thấy Giang Tông Cẩm và Kiều Niệm không có ý định ngồi xe của mình, nên không tiếp tục ép buộc, nắm chặt chìa khóa xe trong tay, nghiêng khuôn mặt tuấn tú đi, nói với Giang Tiêm Nhu: “Chúng ta đi thôi.”
Giang Tiêm Nhu ngay cả chào hỏi cũng không thèm, đi lướt qua Giang Tông Cẩm, xách túi của mình, đi thẳng về phía chiếc Land Rover bên đường.
So với nàng ta, Giang Nghiêu tỏ ra lễ phép hơn nhiều, trước khi đi còn khách sáo nói với Giang Tông Cẩm một tiếng: “Đại bá, ta đưa Tiêm Nhu về nhà trước, chúng ta đi trước một bước.”
Hắn dừng một chút, lại nhìn về con đường vắng tanh không một bóng xe, nói thêm: “Nếu ngươi và Kiều Niệm không bắt được xe, thì gọi điện thoại cho ta, ta sẽ quay lại đón các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận