Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 6266

"Nếu như hắn hỏi ngươi có biết 'sun' không, ngươi cứ nói là nhận biết, dù sao tiếng Trung bác đại tinh thâm. Chúng ta không tính là lừa bọn họ, tương lai bọn hắn hỏi, chúng ta không thừa nhận là được."
"Biết." Lam Cận Tuấn mặt vẫn mang theo vẻ khó chịu, không muốn để ý tới hắn lắm: "Chúng ta nhất định phải dựa vào nàng thôi sao?"
Người đại diện không chút do dự nói: "Đương nhiên rồi. Không phải vậy thì những người kia mời chúng ta làm gì, bọn hắn chẳng phải là muốn dựa hơi người đứng sau lưng ngươi sao! Chúng ta lợi dụng bọn hắn một chút thì thế nào."
Hắn hiểu rõ tính tình nghệ sĩ mà mình quản lý, lại châm chọc nói: "Mấy ngày nay ngươi cũng nhận không ít lợi lộc, những người kia tặng ngươi đồ cổ tranh chữ, châu báu đồng hồ nổi tiếng, ngươi nhận hết không từ chối cái nào."
Ý của hắn là mọi người đều không phải người tốt đẹp gì, ngươi cũng đừng có giả vờ làm trinh tiết liệt phụ. Mặt Lam Cận trong nháy mắt đỏ bừng như gan heo, rồi chuyển sang âm trầm đến độ có thể nhỏ ra nước, trong lòng cảm giác nhục nhã như bị gai đâm. Hắn quả quyết nói: "Ta và ngươi không giống nhau!"
"Được rồi, ngươi vui là được." Người đại diện cũng không tức giận, rất dễ dàng bỏ qua: "Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi ở chỗ ta làm ầm ĩ thì thôi, đừng đến trước mặt người ta gây sự, làm người ta không vui, ta không bảo vệ nổi ngươi đâu."
"Ta không cần ngươi quản." Lam Cận mặt âm trầm như mực, nghiến chặt răng kêu ken két, hai tay siết chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm và không cam lòng. "Ta mặc kệ ngươi." Người đại diện ngồi lại vị trí của mình, không thèm để ý đến hắn nữa, trong lòng thừa biết Lam Cận chẳng qua chỉ giỏi võ mồm, khi thật sự đứng trước mặt những nhân vật lớn kia thì cũng ngoan như cháu trai, sẽ không dám làm chuyện đắc tội người ta. Hai người suốt đường không nói chuyện cho đến nơi hẹn. Sau khi xuống xe, Lạp Phỉ Nhĩ.mông Thác Á dẫn bọn hắn đi, xuyên qua những bức bình phong gấp khúc như tường thành uốn lượn, đến một phòng riêng nằm sâu trong lối đi quanh co. Người đàn ông dẫn bọn hắn tới cúi thấp đầu, vô cùng cung kính nói: "Hai vị ở đây nghỉ ngơi một chút, Lạp Phỉ Nhĩ tiên sinh đang trên đường tới."
Lam Cận tiến vào phòng riêng, nới lỏng cà vạt âu phục, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, hất hàm với người đàn ông đang định rời đi ở cửa: "Mang cho ta một chai rượu. Ta muốn Romanee-Conti."
Người đàn ông thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn bọn hắn rồi lại nhanh chóng cúi xuống, thái độ vẫn tốt đẹp, tay vịn khung cửa: "Vâng."
Khi cửa phòng đóng lại, vẻ mặt căng cứng của người đại diện chợt sụp đổ, hắn đi đi lại lại trong phòng, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận không thể kìm nén. "Ngươi làm cái gì vậy? Người ta còn chưa tới, ngươi uống rượu gì chứ!"
Lam Cận tìm một chỗ ngồi xuống, vẻ mặt thản nhiên: "Bọn hắn muốn nịnh nọt ta, ta gọi một chai rượu thì đã sao. Bọn hắn tặng nổi châu báu cho ta, lại sợ ta uống rượu chắc?"
Người đại diện tức giận nói: "Không phải ý đó. Ngươi làm vậy là quá không tôn trọng người ta!"
Lam Cận thờ ơ: "Bọn hắn cầu cạnh ta, ta chính là bên A, bên A chỉ cần đưa ra yêu cầu là đủ rồi, ta cần gì tôn trọng ai."
Người đại diện sững sờ trước thái độ khinh khỉnh của hắn, há hốc miệng, vừa định nói gì đó, thì cửa phòng lại bị đẩy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận