Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 453

"Có đúng không?" Kiều Sân trong lòng có chút không chắc chắn, ánh mắt lảng tránh, cũng không nghĩ là Ôn Tử Ngu sẽ tùy tiện nói lung tung, tay nàng lại không tự chủ nắm chặt, rõ ràng không tin nhưng vẫn phải ép bản thân tỏ ra tin tưởng, miễn cưỡng nói: "Phó ca ca, thật ra ngươi không cần an ủi ta đâu, có phải nàng ấy hay không cũng không quan trọng, ta không có mong nàng thi không tốt, nàng có thể thi đậu Thanh Đại, ta cũng mừng cho nàng."
Phó Qua vốn biết nàng hiểu chuyện, hào phóng, nên càng thêm yêu thương nàng, ánh mắt lại dịu dàng đi một chút, đặt tay lên vai nàng, giọng nói càng ôn nhu: "Trước kia nàng đối xử với ngươi như vậy, mà ngươi vẫn có thể nghĩ như thế."
Kiều Sân tỏ ra dáng vẻ như chim non nép vào người: "Chuyện qua rồi thì thôi, chuyện đã qua ta không muốn so đo nữa."
Phó Qua "Ừ" một tiếng, nói: "Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ta thấy khả năng không phải nàng đâu, có lẽ là trùng tên trùng họ thôi. Thành tích của nàng trước giờ không tốt, không có lý nào lần thi này lại tốt như vậy được. Hơn nữa, Thanh Đại chưa từng có học sinh nào đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi chung, chúng ta đều không rõ rốt cuộc có chuyện này hay không! Ngươi lần này thuận lợi thi đậu khoa Âm nhạc, lại được lão sư của ta coi trọng, học thêm văn bằng hai ngành Tài chính, trong đám tân sinh viên đã rất nổi bật rồi, chỉ cần trải qua giai đoạn đại học thật tốt, tương lai nhất định có thể có một chỗ cắm dùi ở Kinh Thị."
Ước mơ của Kiều Sân chính là tiến vào giới thượng lưu thực sự.
Nàng chỉ có đứng vững gót chân ở Thanh Đại, để Thẩm Kính Ngôn thấy được giá trị lợi dụng của nàng thì mới có thể không ngừng được thúc đẩy đi tiếp xúc với cái giới đó.
Lần này thuận lợi thi đậu Thanh Đại được xem là bước đầu tiên nàng tiến tới mục tiêu, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang nắm chặt cũng thả lỏng ra, trong ánh mắt không che giấu được dã tâm và khát vọng.
Quay sang Phó Qua gật đầu: "Ta biết rồi."
Đúng lúc này, Chu Dương thấy bọn họ đang thì thầm to nhỏ ở một bên, liền gõ bát đũa về phía họ, trêu chọc nói: "Hừm, cặp đôi 'tiểu tình lữ' bên kia có phải nên chú ý một chút không, ba người chúng ta là 'cẩu độc thân' vẫn còn ngồi ở đây, các ngươi 'tú ân ái' trước đó, có thể nghĩ đến cảm nhận của quần chúng được không, ta cũng không muốn ăn 'cẩu lương' đâu."
Kiều Sân xấu hổ đến đỏ mặt đỏ tai, thẹn thùng cúi đầu, e lệ dịu dàng như hoa.
Đến Chu Dương nhìn cũng phải chậc chậc tắc lưỡi, quay đầu với vẻ mặt chua lè nói với nam sinh bên cạnh: "Tử Ngu, ngươi xem bọn họ quá đáng chưa! Đơn giản là không thèm để ý đến cảm nhận của chúng ta. Ai! Có bạn gái thật là tốt, lúc nào chúng ta mới có bạn gái đây? Ta ngay cả một người mình thích cũng chưa gặp được!"
Ôn Tử Ngu im lặng kéo tay hắn đang khoác trên vai mình ra, tựa lưng vào ghế, cơ thể thả lỏng, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ 'cao thâm mạt trắc', nhíu mày nói: "Đó là ngươi thôi, đừng gộp cả ta vào."
"Có ý gì? Chẳng phải ngươi mới chia tay bạn gái không lâu sao, cũng giống ta đều là 'cẩu độc thân' mà. Sao nào, có tình hình mới à?"
Chu Dương bị gạt tay ra cũng không tức giận, ngược lại còn hào hứng sáp lại gần, 'bát quái' nói: "Lần này lại là ai thế, ai có thể khiến Ôn thiếu gia nhà chúng ta 'động phàm tâm' vậy?"
Bạn gái trước của Ôn Tử Ngu là hoa khôi trường Múa Bắc Kinh sát vách bọn họ, sinh viên năm hai, mặc dù chưa tốt nghiệp, nhưng đã nửa bước thành công tiến vào giới giải trí, dáng vẻ phải gọi là 'thiên kiều bá mị', hơn xa loại hoa khôi tỉnh lẻ như Kiều Sân bây giờ.
Đến đại mỹ nữ cấp bậc này còn không giữ được trái tim Ôn thiếu, quen nhau hai năm, Ôn thiếu đã đá người ta rồi.
Hắn còn nhớ rõ hôm đó cô gái kia khóc đến 'lê hoa đái vũ' bên cạnh xe bảo mẫu, níu lấy tay Ôn Tử Ngu đau khổ cầu xin đừng chia tay.
Hắn là người ngoài đứng xem mà tim cũng thấy mềm nhũn.
Vậy mà Ôn Tử Ngu lại 'thiết thạch tâm tràng' không đồng ý.
Vậy mà mới ba tháng, Ôn thiếu lại có đối tượng yêu thích mới rồi sao?
Chu Dương thắc mắc đó phải là 'thiên tiên' thế nào mới có thể khiến người vừa chia tay hoa khôi trường Múa lại động lòng lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận