Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 5214

Bên lề đường đậu một chiếc xe thể thao màu đen hình giọt nước vô cùng phong cách. Một bàn tay đẩy cửa xe ra, bàn tay xưa kia trắng nõn xinh đẹp giờ đây lại đầy vết thương, trông xương xẩu mà gầy guộc. Huấn luyện viên phòng tập thể thao lúc này từ bên trong chạy đuổi theo ra. “Mỹ nữ.” Kiều Niệm mở to mắt, tựa vào bên cạnh chiếc xe thể thao, lắng nghe: “Ngươi nói đi.” “Bác Thụy có thể sẽ gặp nguy hiểm. Trước kia ngươi không phải nói muốn để hắn theo ta lăn lộn sao? Ta muốn phái người đi đón hắn.” Đới Duy nói thẳng. “Lúc trước không phải hắn không đồng ý sao?” Nữ sinh liếc mắt nhìn về phía huấn luyện viên đang đứng gần đó, nén lại vẻ sắc bén nơi đáy mắt, nhưng lại không đuổi người đi. Đới Duy nói: “Người trên đảo vẫn luôn điều tra kẻ đã giúp các ngươi, sắp điều tra ra hắn rồi. Tối hôm qua hắn có gọi điện thoại cho ta.” Kiều Niệm nhớ lại lúc ở trên đảo Bác Thụy đã giúp mình, khẽ vuốt cằm, rồi lại nghĩ đến Đới Duy không nhìn thấy, liền nói: “Được, ta đi đón hắn.” “Sun, ngươi muốn tự mình đi sao?” Đới Duy giật nảy cả mình: “Ngươi không phải mới gây chuyện ầm ĩ với Đệ Lục Châu sao? Ngươi lộ diện lúc này......” Kiều Niệm hơi rũ mi mắt xuống, không mấy để tâm nói: “Đã nửa tháng trôi qua rồi. Việc hắn muốn làm cũng đã sắp xếp xong, ta có lộ diện hay không cũng không ảnh hưởng nhiều.” “Buổi chiều ngươi cho người đến bến tàu đón ta, ta sẽ tự mình đi đón người.” Nàng nhìn thấy gã huấn luyện viên đuổi theo mình vẫn còn đứng ở đó. Rồi nói với người ở đầu dây bên kia: “Cúp máy đây.” Gã huấn luyện viên nam thấy nàng cúp điện thoại, nở nụ cười rồi lập tức áp sát tới: “Mỹ nữ, đây là xe của ngươi à?” Kiều Niệm cất điện thoại di động đi, vẻ mặt rất thờ ơ: “Có việc gì không?” Gã huấn luyện viên thấy thái độ xa cách lạnh nhạt của nàng, có chút xấu hổ mỉm cười nói: “Cũng không có việc gì... Chỉ là vừa rồi ta thấy ngươi đánh quyền một mình ở kia, muốn hỏi ngươi có hứng thú tìm người chuyên nghiệp để học không.” Thấy Kiều Niệm không có phản ứng, hắn vội vàng xua tay nói: “Ta không phải nhìn trộm đâu, chỉ là đi ngang qua đó thấy ngươi đang luyện tập trong lồng bát giác, thấy tư thế ra đòn của ngươi giống như đã học qua một chút. Cho nên ta mới đuổi theo hỏi thăm, mỹ nữ, ngươi xem ngươi có hứng thú không?” Kiều Niệm mở cửa xe chuẩn bị lên xe: “Không hứng thú.” Người kia sốt ruột, đưa tay ra chặn cửa xe, nóng lòng nói: “Mỹ nữ, ngươi rất có thiên phú, nếu như tìm người chuyên nghiệp học thêm thì chắc chắn sẽ đánh tốt hơn nữa.” Kiều Niệm cực kỳ không thích hắn lại gần, cái mùi mồ hôi quyện lẫn với mùi khói thuốc lá nicotin nồng nặc trên người hắn phả vào người mình. Nàng gần như phản xạ có điều kiện mà nhíu chặt mày, lùi ra xa khỏi gã huấn luyện viên, trong đáy mắt đen nhánh ánh lên một ngọn lửa, nhưng lý trí đã kiềm chế nó lại không để bùng phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận