Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1564

Chương 1564: Được thôi, ta muốn 10 tỷ
Giọng nói của Thích Nghiên truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại, nghe ra vẫn còn đôi chút bình tĩnh: "... Ta thay mặt Lan Doãn xin lỗi ngươi và Giang thiếu, xin lỗi."
Kiều Niệm cầm cốc nước lên uống một ngụm, còn chẳng buồn đáp lại lời nàng.
Xin lỗi thì có ích gì không?
Hay là Thích Nghiên cho rằng một câu xin lỗi của Thích gia có thể xóa bỏ sự thật rằng Giang Ly hiện vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.
Thích Nghiên đợi hồi lâu không nghe thấy cô gái đáp lại, mặt nóng như lửa đốt, hơi thở nặng nề, lại hạ giọng, vô cùng khuất nhục nói: “Để thể hiện thành ý, chúng ta sẵn lòng bồi thường cho Giang thiếu toàn bộ viện phí và các tổn thất khác. Kiều tiểu thư, ngươi cứ ra giá, ta sẽ lập tức cho người chuyển tiền tới.”
Kiều Niệm chậm rãi đặt cốc xuống, ngón tay trắng nõn chạm nhẹ cằm, hàng mi hơi rũ xuống: “Ngươi muốn dùng tiền bồi thường để giải quyết?”
Trông nàng giống thiếu tiền lắm sao?
“Không phải là bồi thường tiền, mà chỉ là khoản bồi thường Giang thiếu xứng đáng nhận được. Đây cũng là chút tâm ý của ta thay cho Lan Doãn.”
Lúc nói những lời này, Thích Nghiên có vẻ có sức hơn một chút, nói năng cũng trôi chảy hơn nhiều: “Ta và chú thím ngươi là bạn bè, lại là mẹ nuôi của chị họ ngươi, hai nhà chúng ta xét đến cùng cũng là thân thích, ngươi không cần phải làm sự việc căng thẳng như vậy. Nói thật, Giang gia cũng không hy vọng ngươi làm lớn chuyện đến mức không thể cứu vãn đâu nhỉ? Kể cả chính Giang thiếu cũng không biết ngươi vì bênh vực hắn mà làm ra chuyện lớn như vậy đâu?”
Kiều Niệm không phản bác.
Giang Ly quả thực không biết chuyện nàng làm, nàng cũng không muốn để Giang Ly lo lắng.
“Kiều tiểu thư, ta biết ngươi và Giang thiếu quan hệ tốt, nhưng trước khi hành động, ngươi cũng cần suy nghĩ cho người khác một chút!”
Nói đến đây, Thích Nghiên mỉm cười, càng nói càng lưu loát trôi chảy: “Kiều tiểu thư, hẳn ngươi đã nghe nói về suất tham dự hội giao lưu thường niên tại Độc Lập Châu của hiệp hội dược tề rồi chứ.”
Kiều Niệm không nói gì.
Chuyện Độc Lập Châu mỗi năm tổ chức hội giao lưu một lần, nàng vẫn luôn biết. Mỗi năm bên Độc Lập Châu đều gửi thư mời cho nàng, chỉ là nàng chưa từng đi bao giờ. Giang Tiêm Nhu muốn đến Độc Lập Châu?
Trong mắt Kiều Niệm thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo khô khốc.
Giang Tiêm Nhu có biết Độc Lập Châu là nơi thế nào không mà đòi đến đó.
Nàng ta nghĩ Độc Lập Châu là nơi tốt đẹp lắm sao?
Giang Tiêm Nhu mà đến Độc Lập Châu, e rằng sẽ bị nuốt chửng không còn sót lại chút xương cốt.
“Thích gia có mối quan hệ có thể giúp nàng ta giành được suất này, đổi lại...” Lời của Thích Nghiên còn chưa nói hết.
Kiều Niệm đã thờ ơ ngắt lời nàng: “Ngươi không biết Giang Tiêm Nhu ở chỗ ta chẳng đáng một xu sao?”
“......” Thích Nghiên bị chặn họng không nói nên lời.
“Ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi nói chuyện này là do một mình Thích Lan Doãn làm, oan có đầu nợ có chủ, ta sẽ tìm nàng ta.” Ánh mắt Kiều Niệm rất nhạt, giọng điệu cũng cực kỳ bình tĩnh.
Thích Nghiên lại như bị người bóp cổ, gần như không thở nổi: “Kiều Niệm, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu buông tha cho Lan Doãn?”
Kiều Niệm lại kéo ghế ra ngồi xuống, vắt chéo chân, tay chống cằm, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của nàng ta, sau đó thờ ơ đáp lại: “Chẳng phải ngươi muốn bồi thường sao? Hay là trước mắt cứ bồi thường 10 tỷ đi?”
Thích Nghiên thiếu chút nữa bị câu nói của nàng làm cho tức đến xuất huyết não!
“Ngươi nói bao nhiêu?”
“10 tỷ.” Kiều Niệm cực kỳ “thân thiện” nhắc lại giúp nàng ta một lần nữa.
Toàn thân Thích Nghiên run lên bần bật, không phải vì sợ, mà hoàn toàn là tức đến phát run: “Kiều tiểu thư, ngươi đừng ép người quá đáng, ta lấy đâu ra 10 tỷ cho ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận