Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 94

**Chương 94: Vọng gia bao che khuyết điểm**
Mấy ngày nay nàng đi đến đâu cũng được người ta nâng niu, săn đón, làm gì có chuyện bị người khác châm chọc trước mặt mọi người bao giờ. Lúc này sắc mặt nàng trắng bệch, giống như chịu ấm ức, lông mi hơi cụp xuống, cắn môi nói: “Ta chỉ cảm thấy không cần thiết phải làm ầm ĩ mọi chuyện lên như vậy...”
“Người bị thương không phải ngươi, ngươi cũng không phải giáo viên của trường, ngươi đứng trên lập trường của ai mà lại có nhiều ảo tưởng như vậy?”
Kiều Niệm không hề nể mặt nàng chút nào, nói thẳng: “Ngươi không muốn người ta điều tra rõ ràng, trừ phi trong lòng ngươi có quỷ.”
Kiều Sân (?) còn chưa kịp phản bác thì đã thấy nàng quay đầu đi, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho mình, nói với hiệu trưởng và những người khác.
“Cầu thang dẫn lên tầng cao nhất có camera giám sát, nếu có người giở trò, camera chắc chắn đã ghi lại được người đó.”
Ở bên ngoài đám đông, Triệu Tĩnh Vi nghe thấy có camera giám sát, sợ đến mức run lẩy bẩy, suýt chút nữa không cần điều tra đã tự khai ra.
May mà Kiều Sân (?) hung hăng véo nàng một cái, nàng đau quá mới tỉnh táo lại đôi chút, nhưng sắc mặt vẫn tệ đến sắp chết, chỉ thiếu điều viết mấy chữ “Ta là hung thủ” lên mặt mà thôi.......
Kiều Niệm bị thương, các tiết học buổi chiều chắc chắn không thể tham gia được.
Thẩm Tuệ vung tay lên phê duyệt cho nàng nghỉ ba ngày, để nàng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Thẩm Thanh Thanh cũng bị dọa sợ hết hồn, Lương Bác Văn đưa nàng đến bệnh viện kiểm tra.
Kiều Niệm thu dọn cặp sách xong, chào Trần Viễn một tiếng rồi đi ra khỏi phòng học. Vừa ra đến hành lang liền nghe thấy mấy nữ sinh đang tụ tập lại một chỗ, mặt mày ửng hồng nhìn về một hướng nào đó, líu ríu khẽ trò chuyện.
“Mau nhìn kìa, người đàn ông kia đẹp trai quá.”
“Trời ơi, đẹp thật đó, là minh tinh à?”
“Không biết nữa, hình như chưa thấy trên TV bao giờ. Sao anh ấy lại đến trường mình nhỉ, có phải phụ huynh lớp nào không?”
“Không thể nào? Trông còn trẻ thế mà.”
“Không biết anh ấy có bạn gái chưa, muốn xin Wechat ghê.”
Trẻ tuổi, ngoại hình còn đẹp hơn cả minh tinh. Kiều Niệm chẳng hiểu sao, trong đầu lại hiện lên một gương mặt yêu nghiệt họa thủy. Nàng vừa mới nghĩ vậy, ngẩng mắt lên liền thấy người đàn ông đang đi tới phía trước. Hôm nay hắn khác hẳn mọi khi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo hờ hững bung mở, để lộ một đoạn cổ với đường cong nuột nà. Hốc mắt hắn sâu thẳm và sắc nét, sống mũi cao thẳng trông hơi giống con lai, nhưng khi chạm phải đôi mắt hẹp dài đen kịt khát máu kia, lại cảm thấy cái cảm giác con lai đó chỉ là ảo giác của mình.
Hắn đi tới từ trong đám đông, rõ ràng có rất nhiều người, hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm đang đi sát bên cạnh, luôn miệng nói gì đó với hắn.
Vậy mà hắn lại như hạc giữa bầy gà, khí tràng mạnh mẽ, khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ngay.
“Diệp thiếu, chuyện này tôi...” Hiệu trưởng vẫn đang ở bên cạnh hắn, cẩn trọng nói gì đó.
Diệp Vọng Xuyên như nước đổ đầu vịt, căn bản không hề để vào tai, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm bóng người. Cuối cùng, xuyên qua đám đông, hắn đã thấy được người mình muốn tìm.
Hắn gạt người đi theo phía sau ra, bước nhanh về phía trước, xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Kiều Niệm. Đầu tiên là nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, rồi cúi đầu xuống, trong con ngươi ánh lên vẻ quan tâm, giọng trầm thấp hỏi: “Tay còn đau không?”
Hắn đứng sát như vậy, hơi thở phả cả lên da thịt mình, lại còn có bao nhiêu người ở đây, tim Kiều Niệm bất giác đập loạn nhịp, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm: “... Vẫn ổn.”
Trong lòng rối bời suy nghĩ sao hắn lại đến trường học.
Gương mặt này của hắn quá mức thu hút, dùng đầu ngón chân cũng đoán được, hôm nay qua đi sẽ có bao nhiêu người suy đoán thân phận của hắn.
Ánh mắt Diệp Vọng Xuyên hạ xuống, nhìn chằm chằm vào gò má trắng bệch không còn huyết sắc của nàng, nhìn thấy hàng mi cong vút đang rủ xuống của nàng, như đang khẽ cào vào tim hắn.
Chỉ là không giấu được vẻ nôn nóng nơi đáy mắt và đôi mày đang nhíu lại.
Nàng vẫn không thích việc mình tới đây.
Rõ ràng là bị người ta không thích, nhưng đôi môi mỏng của Diệp Vọng Xuyên vẫn khẽ nhếch lên một cách gần như không thể nhận ra. Ánh mắt hắn lại rơi vào tay áo xắn lên của Kiều Niệm và lớp băng gạc quấn quanh cánh tay trông đến kinh người, máu thậm chí đã thấm ra ngoài lớp gạc. Con ngươi hắn bỗng nhiên lạnh đi, đột ngột kéo nàng lại gần, rồi xoay người ôm lấy nàng.
Hiệu trưởng và những người khác vừa đuổi tới liền ngây người nhìn cảnh tượng này.
Nhưng Diệp Vọng Xuyên không hề để bọn họ vào mắt, ôm người trong lòng, liếc nhìn hiệu trưởng, gương mặt lạnh như nước, mang theo khí thế bức người: “Hiệu trưởng, lời thừa ta cũng không muốn nói nhiều, ông biết nên làm thế nào rồi đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận