Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 276

Chương 276: Tập đoàn Thừa Phong hợp tác với bọn hắn là vì Kiều Niệm
Giờ phút này, Kiều gia một mảnh gió thảm mưa sầu.
Kiều Sân mắt đã khóc đỏ hoe, níu lấy quần áo Kiều Vi Dân, đau khổ cầu khẩn: "Cha, người nghĩ cách gì đi, con không thể mất tư cách tiến cử vào Nhân Nghệ."
Thẩm Quỳnh Chi lúc này mặt cũng trắng như tờ giấy, mặt mũi tràn đầy bối rối không biết phải làm sao, nói theo Kiều Sân: "Đúng vậy, Vi Dân, ngươi nghĩ cách gì đi, Sân Sân không thể mất tư cách tiến cử, nếu không nàng chỉ có thể tham gia thi đại học..."
Thành tích của Kiều Sân nếu tham gia thi đại học chắc chắn không đậu Nhân Nghệ, cho nên ban đầu bọn hắn mới nghĩ đủ mọi cách nhờ quan hệ để lấy được suất tiến cử vào Nhân Nghệ này, nếu như mất đi...
Thẩm Quỳnh Chi mí mắt giật liên hồi, vậy thì giấc mộng chen chân vào giới thượng lưu của nhà bọn hắn, giấc mộng Sân Sân vào Nhân Nghệ phát triển đều sẽ tan vỡ!
"Vi Dân..."
Nào ngờ nàng vừa mở miệng, Kiều Vi Dân đột nhiên đứng dậy, quay sang người đang khóc sướt mướt mà quát lớn một trận: "Ngươi còn mặt mũi mà khóc ở đây à! Là ta bảo ngươi lấy ca khúc của người khác đi đoạt giải, không sớm báo một tiếng với người nhà sao? Hay là ta bảo ngươi đẩy con nhà người ta xuống cầu thang rồi không thừa nhận?"
Kiều Sân bị dọa sợ, nhất thời quên cả khóc.
Thẩm Quỳnh Chi thấy dáng vẻ nàng kinh hoàng mặt mày trắng bệch, đau lòng không thôi, vội vàng ôm người vào lòng nhẹ giọng an ủi, rồi tức giận ngẩng đầu: "Ngươi quát Sân Sân thì làm được gì, nàng cũng đâu phải cố ý! Sự việc thành ra thế này, nàng còn khó chịu hơn bất cứ ai! Ngươi là ba của nàng, ngươi nên nghĩ cách đi chứ."
Kiều Vi Dân nhìn nàng đến lúc này vẫn còn che chở Kiều Sân, một câu nặng lời cũng không nỡ nói, trong lòng chỉ còn lại thất vọng, lại ngã ngồi xuống ghế, mặt xanh mét nói: "Ngươi nói những lời như vậy với Niệm Niệm, bây giờ nàng không trả lời tin nhắn, ta cũng hết cách rồi."
Còn cách nào nữa, người ta có bằng chứng vô cùng xác thực, hiện tại chỉ cho bọn họ hai con đường.
Một là giao ra tư cách tiến cử vào Nhân Nghệ. Hai là bồi thường một cái chân cho đứa nhỏ kia.
Ngươi nói xem chọn đường nào?
"Đồ bạch nhãn lang đó!" Đến lúc này, Thẩm Quỳnh Chi vẫn giữ thái độ đó, nhắc đến Kiều Niệm chỉ toàn phẫn hận và bất mãn, từ đầu đến cuối đều không hề nghĩ lại xem mình có làm sai hay không, một lòng chỉ nghĩ: "Mặc kệ nàng có phải người Giang gia hay không, nhà chúng ta dù sao cũng nuôi nàng 18 năm, Sân Sân gọi nàng 18 năm là chị, nàng vừa tìm được cha mẹ ruột đã có thái độ này? Truyền ra ngoài không sợ người ta chê cười sao..."
Kiều Vi Dân ngập ngừng muốn nói, rằng hiện tại người biến thành trò cười cho cả cái thành phố này là bọn hắn chứ không phải Kiều Niệm, nhưng trong lòng tắc nghẹn khó chịu, hắn một chữ cũng không nói ra được.
Ban đầu bọn hắn tổ chức tiệc sinh nhật này chính là vì muốn gây tiếng vang, giờ thì tốt rồi, chẳng được tiếng tăm gì, mặt mũi lại mất sạch.
Điều khiến lòng hắn hoảng sợ nhất không phải chuyện này, mà là tổng giám đốc Tập đoàn Thừa Phong vừa gọi điện thoại cho hắn.
Viên Tổng nói gần nói xa đều hé lộ một ý, trước kia Tập đoàn Thừa Phong sở dĩ đồng ý hợp tác với bọn hắn không phải vì bất động sản Kiều Thị của bọn hắn ưu tú thế nào, mà là nể mặt Kiều Niệm!
Thời điểm bọn hắn hợp tác với Tập đoàn Thừa Phong, Kiều Niệm mới bao nhiêu tuổi?
Có phải 14 tuổi không?
Lúc đó hình như mới học lớp 9.
Cho nên, làm thế nào mà lúc 14, 15 tuổi nàng đã quen biết Viên Vĩnh Cầm, mà Viên Vĩnh Cầm còn nể tình như vậy, có thể vì nể mặt Kiều Niệm mà hợp tác với Kiều Thị?
Hình như cũng từ mấy năm đó trở đi, việc kinh doanh của công ty ngày càng thuận lợi, rất nhiều dự án vốn không đến lượt bọn hắn đều rơi vào tay bọn hắn, cuối cùng công ty thuận lợi lên sàn.
Kiều Vi Dân càng nghĩ càng thấy lòng tắc nghẹn, dường như công ty bắt đầu trở nên không thuận lợi cũng là từ lúc bọn hắn cảm thấy bệnh tình Sân Sân dần ổn định, Kiều Niệm không còn giá trị lợi dụng, không muốn trong nhà lại thêm một kẻ ăn không ngồi rồi, nên đã đuổi người đi......
Bạn cần đăng nhập để bình luận