Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1344

Chương 1344: Chính thức quyết liệt
Giang Cách đã quay người chuẩn bị rời đi, mới nhìn thấy cha mình vẫn còn đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích, hắn nhịn không được gọi một tiếng: “Cha?”
Giang Tông Nam không đáp lại, hắn chẳng nhìn ai cả, ánh mắt cố chấp nhìn lão gia tử trên xe lăn, giọng trầm xuống nói: “Cha, ngươi muốn xóa tên Tiểu Nhu khỏi gia phả, là vì Niệm Niệm sao?”
Giang lão gia tử ngẩng đầu, khoảng thời gian này hắn già đi không ít, tóc hai bên mai bạc trắng, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu, nhưng người lại vô cùng bình tĩnh ôn hòa. Hắn chỉ nhìn Giang Tông Nam đang đứng tại chỗ không chịu đi một cái, không hề che giấu nói: “Phải.”
“Tiểu Nhu nàng không hề tham dự vào chuyện lần này!” Giọng Giang Tông Nam khàn đi, hai nắm đấm siết chặt, dùng sức đến mức khớp xương trắng bệch.
Giang lão gia tử không có phản ứng, vẫn giữ vẻ mặt phong đạm vân khinh, liếc nhìn Giang Tiêm Nhu mặt trắng như tờ giấy, rồi thu tầm mắt lại, có chút mệt mỏi nói: “Ta biết nàng không tham dự, nhưng ngươi có thể nói là nàng không biết gì hết sao?”
“…” Giang Tông Nam nghẹn họng, không cách nào trả lời ngay lập tức.
Vẻ mặt Giang lão gia tử nhàn nhạt, nói tiếp: “Trong lòng chính ngươi rõ ràng, có những việc không cần nàng tham gia, nàng chỉ cần ám chỉ một chút, sẽ có người thay nàng làm. Ngươi có thể nói nàng không tự mình tham gia thì chính là không tham gia sao?”
Đương nhiên là không thể.
Giang Tông Nam gấp gáp, sắc mặt tái xanh.
Hắn biết Giang Tiêm Nhu không thể nói là hoàn toàn vô tội trong chuyện này, nhưng hình phạt bọn họ đưa ra quá nặng rồi!
Giang lão gia tử không nhìn hắn nữa, vẻ mặt rất bình tĩnh nói: “Ngươi về đi, chuyện ta đã quyết định sẽ không tùy tiện thay đổi, ngươi không cần phải cùng ta thảo luận ai đúng ai sai nữa.”
“…” Giang Tông Nam ngẩng đầu lên, cảm xúc cuộn trào trong mắt, cuối cùng ánh mắt tối sầm lại.
Hắn ngay cả chào hỏi Giang Tông Cẩm một tiếng cũng không có, quay người không nói một lời rời đi.
Viên Thanh đi theo tới, vẻ mặt xoắn xuýt không biết mình nên đi hay không.
Giang lão gia tử thấy bộ dạng xoắn xuýt của nàng, phất phất tay: “Bọn họ đi cả rồi, ngươi cũng đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Viên Thanh hơi do dự, liền thuận núi xuống lừa: “Vậy ta đi trước.”
“Ừ.” Giang lão gia tử bình tĩnh đáp một tiếng.
Viên Thanh dẫn theo cả nhà, chào hỏi Giang lão gia tử, rồi vội vàng đi theo Giang Tông Nam bọn họ rời đi.
Trong phòng bệnh lập tức vắng đi hơn phân nửa số người.
Chỉ còn lại Giang Tông Cẩm và mấy người Diệp lão.
Giang Tông Cẩm nhất thời có chút luống cuống, đứng ở đó, nhìn cha mình một chút, vẻ mặt nho nhã lộ ra chút do dự, nói: “Cái đó, cha, ta cũng không quấy rầy ngươi, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ngươi chờ một chút.” Giang lão gia tử ngược lại gọi hắn lại.
Giang Tông Cẩm lập tức dừng lại, cung kính hỏi hắn: “Cha, ngươi còn có việc?”
Giang lão gia tử nhìn bộ dạng đâu ra đấy của hắn, huyệt thái dương liền giật thình thịch, dây thần kinh sau gáy đều căng lên.
May mắn hắn nghĩ tới Kiều Niệm, liền nhíu chặt lông mày, bình tĩnh lại, không nhìn hắn nữa, ngược lại nói với Diệp Mậu Sơn bọn họ trong phòng: “Sức khỏe ta không tốt, những năm nay Giang gia hoàn toàn dựa vào các ngươi chiếu cố mới không suy sụp… Nhưng các ngươi cũng thấy đấy, từ khi tìm được cháu gái về, nhà của ta ầm ĩ chướng khí mù mịt, người một nhà sớm đã không còn đồng lòng. Thân thể này của ta… cũng không biết còn chống đỡ được bao lâu.”
“Cha, ngươi đừng nói bậy, ngươi sẽ mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi.” Giang Tông Cẩm nghe mà trong lòng khó chịu, ngắt lời hắn.
Giang lão gia tử lại cười một tiếng, không quá để tâm: “Người ta ai rồi cũng phải chết, cho dù sống 100 tuổi, ta cũng có ngày phải đi. Ta không sợ chết, ta đã sớm muốn đi gặp mẹ ngươi rồi, chỉ là ta vẫn luôn không yên tâm về Niệm Niệm. Trước kia không tìm được nàng, ta sợ đến ngày ta đi cũng không tìm được nàng. Bây giờ tìm được nàng rồi, ta lại không bảo vệ tốt được nàng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận