Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1649

Chương 1649: Thực sự không được, ta tự mình đi Độc Lập Châu một chuyến
Diệp Vọng Xuyên ngẩn ra một chút, không trả lời hắn ngay.
Diệp lão gia tử nâng chén trà lên, cũng không vội, chủ yếu là không nghĩ nhiều như vậy, coi cái kia tiểu dược hoàn là đặc sản địa phương mà Kiều Niệm nói.
“Nói đến thuốc kia cũng không tệ, gần đây ta ăn ngon, ngủ ngon, chân cẳng cũng có tinh thần hơn trước nhiều.”
Diệp lão gia tử cười cười, lại quay đầu nói với Diệp Vọng Xuyên: “Cho nên ta nói với Niệm Niệm bảo nàng giúp ta mang thêm một ít, lúc về ta cho bạn bè một ít.”
Khóe miệng Cố Tam bỗng nhiên co giật, cũng không nhịn được nữa hỏi hắn: “Kiều, Kiều tiểu thư nói thế nào?”
Diệp lão gia tử nhìn ra vẻ mặt hắn cổ quái, nhìn hắn kỳ lạ: “Niệm Niệm nói nàng giúp ta mang hai bình tới, bảo ta cứ cầm đi tặng.”
Cố Tam: ...
Mả mẹ nó!
Sắc mặt hắn đều cứng lại, giơ hai ngón tay về phía Diệp lão gia tử, cơ mặt co giật loạn xạ, lắp bắp hỏi: “Hai, hai bình?”
“Kiều tiểu thư nói muốn mang hai bình? Chính là cái tiểu dược hoàn màu trắng kia, muốn một lần mang đến hai bình?”
Diệp lão gia tử cũng không ngốc, lúc này đặt chén trà trong tay xuống, ánh mắt nhìn hắn càng thêm cổ quái: “Thuốc kia, rất đắt à?”
Cố Tam lập tức lắc đầu, đầu lắc như trống bỏi.
Diệp lão gia tử lại liếc hắn một cái, càng cảm thấy hắn kỳ lạ: “Vậy tay ngươi run như gà con thế kia làm gì, ta còn tưởng nó đắt lắm.”
Cố Tam: ...
Hắn lặng lẽ thu tay về, muốn nói lại thôi, rất muốn nói: không đắt, một viên cũng chỉ ngót nghét mấy trăm vạn.
Giá hai bình... đủ mua một căn tứ hợp viện ở Kinh Thị rồi!
Nhưng hắn không dám nói.
Lúc trước hắn cũng vì lắm mồm mà bị Vọng Gia ghét bỏ, lần này Cố Tam kiên quyết không dám lắm mồm nữa, nhưng hắn nín nhịn đến mức cực kỳ khó chịu, trong lòng ngứa ngáy như bị cào tim cào phổi, đặc biệt muốn phổ cập kiến thức cho Diệp lão gia tử một chút về cái gọi là tiểu dược hoàn trên chợ đen.
Diệp lão gia tử quả thực không ngờ món đồ chăm sóc sức khỏe Kiều Niệm tiện tay đưa cho hắn lại có liên quan đến tiểu dược hoàn trên chợ đen, thấy Cố Tam không nói gì, ông cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng ông không biết, Diệp Lam lại tinh ý nhận ra.
Nàng cũng nghe được lời Diệp lão gia tử nói Kiều Niệm muốn đưa cho ông hai bình “đồ chăm sóc sức khỏe”, vẻ mặt nàng bình tĩnh hơn Cố Tam một chút, nàng lặng lẽ liếc nhìn đứa cháu trai vẫn bất động thanh sắc của mình, rồi day day thái dương, nói lời thấm thía: “Cha, đồ chăm sóc sức khỏe Niệm Niệm đưa cho cha hiệu quả tốt thì cha cứ giữ lại dùng, cha muốn tặng bạn bè, hôm nào con mua cho cha ít thực phẩm chức năng khác.”
Diệp lão gia tử tuy không rõ vì sao cả hai người họ lại có thái độ kỳ quái như vậy khi nhắc đến đặc sản Nhiễu Thành.
Nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, ngơ ngác gật đầu, rồi ngẩng lên nói với Diệp Vọng Xuyên: “Đúng rồi, Niệm Niệm một rưỡi đáp máy bay, ngươi ra sân bay đón con bé một chút, đừng để nàng phải tự bắt xe về. Ta đã bảo Ngự Phủ giữ lại một phòng, đợi nàng trở lại, chúng ta đưa nàng đi ăn cơm. Giờ này nàng về chắc chắn chưa ăn trưa, đồ ăn trên máy bay cũng không ngon, ta sợ nàng đói bụng. Nàng đang tuổi ăn tuổi lớn, tuyệt đối không thể để đói được.”
“Ta biết rồi.” Diệp Vọng Xuyên đứng dậy, lại không nhanh không chậm nói với Diệp lão gia tử: “Chuyện của Uông Phi ta sẽ tìm người điều tra, đợi có kết quả, ta sẽ nói với ngài.”
Hắn lại nghĩ một lát, rồi nói thêm: “Nếu thực sự không được, ta sẽ tự mình đi Độc Lập Châu một chuyến.”
Diệp lão gia tử không nói gì, chỉ giục hắn mau ra sân bay đón người.
Diệp Vọng Xuyên không chậm trễ nữa, trao đổi ánh mắt với Cố Tam, Cố Tam liền nhanh nhẹn đi theo hắn ra ngoài trước.
Bọn hắn vừa đi.
Diệp Lam lập tức nghiêng đầu hỏi Diệp lão gia tử: “Cha, bên Vệ gia, tiệc sinh nhật Vệ Anh chúng ta có đi không?”
Diệp lão gia tử lại nâng chén trà lên, nhướng mí mắt, thái độ hết sức lãnh đạm nói: “Không phải Niệm Niệm và Vệ Anh quan hệ không tốt sao? Chúng ta không đi nữa.”
Diệp Lam lập tức hiểu ra.
Đây chính là không nể mặt Vệ Anh!
“Con biết rồi.” Diệp Lam cũng thu lại tầm mắt, không hỏi nữa.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận