Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1270

Chương 1270: Có người nhìn thấy Niệm Tả
“Anh.” Giang Tiêm Nhu chào anh một tiếng, vẻ mặt có chút miễn cưỡng, mím môi nói: “Không phải chúng ta không muốn đi vào, Bán Sơn hội sở bị người bao trọn rồi.” “Em nói Bán Sơn hội sở...?” Giang Nghiêu vẻ mặt ngỡ ngàng, biểu cảm trên mặt hết sức kinh ngạc, có chút không thể tin nổi.
Bán Sơn hội sở cũng gần giống Lan Đình, đều là những địa điểm hội họp cao cấp, những người lui tới những nơi thế này không giàu thì cũng sang, hắn chưa từng nghe nói có ai có thể bao trọn cả nơi này.
Nhưng hắn nhìn phản ứng im lặng của Giang Tiêm Nhu, liền biết nàng không lừa hắn, hôm nay Bán Sơn hội sở thật sự đã bị người bao trọn rồi!
Giang Nghiêu dù rất ngạc nhiên, đối mặt với tình huống này hắn cũng không có cách nào hay hơn, chỉ có thể nói: “Vậy chúng ta đổi chỗ khác đi. Dù sao chỉ là ăn cơm, không nhất thiết phải là ở đây.” Giang Tiêm Nhu không cam lòng, nhưng Tần Tứ không muốn ra mặt giúp đỡ, nàng chỉ có thể nuốt cục tức này, bất đắc dĩ “Ừm” một tiếng.
Cả nhóm người dự định đổi chỗ.
Đúng lúc này, một nữ sinh vốn không được ai chú ý trong đám người đột nhiên kinh ngạc thốt lên: “Kiều Niệm?!” Giang Nghiêu một tay đã mở cửa xe, nghe được tên mà nữ sinh kia gọi, sững sờ một chút, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Liền thấy trong Bán Sơn hội sở có một bóng dáng quen thuộc lướt qua.
Bóng lưng lạnh lùng, ngông nghênh!
Người mặc áo hoodie màu đen, quần đen, đội mũ lưỡi trai màu đen.
Hắn dù không nhìn thấy mặt của nữ sinh, vẫn nhận ra ngay người đó là ai.
Kiều Niệm?
Sao nàng lại ở đây!
Trong mắt Giang Nghiêu tràn đầy vẻ giật mình, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy tiếng nói của Giang Tiêm Nhu và nữ sinh kia. “Cô nói Kiều Niệm?” Giang Tiêm Nhu nhìn thẳng về phía nữ sinh kia. Nữ sinh có dáng người cao gầy, nhan sắc cũng được bảy tám phần, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ học thức, nhìn ra được người này có chút kiêu ngạo.
Chỉ là so với khí chất kinh diễm của Kiều Niệm thì kém xa.
Trông khá tầm thường!
Nàng nhớ nữ sinh này là do Chu Nguyên Hạo dẫn tới, còn giới thiệu với bọn họ, nói là bạn gái mới của hắn.
Chu Nguyên Hạo nổi tiếng là tay chơi trong giới, đặc biệt thích đổi bạn gái, về cơ bản một tháng đổi một người, người nào trông cũng không tệ.
Dăm bữa nửa tháng lại dẫn bạn gái mới tới, giới thiệu cho bọn họ làm quen.
Mọi người sớm đã không còn thấy lạ, không hề để tâm đến cái gọi là “bạn gái mới” của Chu Nguyên Hạo. Dù sao mọi người không cùng một giới, nữ sinh như Doãn Văn Tri trong mắt bọn họ chỉ là đồ chơi, chẳng ai thèm làm bạn với một món đồ chơi cả.
“Cô thấy ai?” Doãn Văn Tri bị ánh mắt của nàng làm cho tê cả da đầu, ngón tay nắm chặt chiếc túi xách Chu Nguyên Hạo mua cho, mím chặt môi, thấp giọng nói: “Một bạn học của tôi.” Nàng nhìn ra Giang Tiêm Nhu thật ra đang cố nén sự không vui, nhớ tới Chu Nguyên Hạo từng nói người bạn này của hắn có bối cảnh rất sâu, quen biết rất nhiều đại nhân vật tầm cỡ.
Nàng lại nghĩ đến chuyện mình bị cướp mất suất dự thi trước đây, cắn răng một cái, nhìn thẳng vào mắt Giang Tiêm Nhu, nói: “Kiều Niệm, thủ khoa toàn quốc kỳ thi đại học năm nay, cũng đang học ở Thanh Đại, cùng khoa với tôi, năm nhất. Tôi vừa rồi hình như thấy cô ấy ở bên trong.” Giang Tiêm Nhu ban đầu còn tưởng mình chỉ gặp người trùng tên trùng họ, mãi đến khi nghe cô ấy nói đối phương cũng tên Kiều Niệm, cũng học Thanh Đại, cũng là năm nhất.
Điểm mấu chốt là, cũng là thủ khoa toàn quốc kỳ thi đại học năm nay!
Mỗi năm toàn quốc có được mấy thủ khoa thi đại học chứ?
Mỗi một thông tin Doãn Văn Tri nói ra đều khớp hoàn toàn với Kiều Niệm, ánh mắt nàng lập tức lạnh xuống, lóe lên hàn quang kiêu ngạo lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận