Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 307

Nhưng dù là Kiều Niệm hay Kiều Sân, những người thân thích ở Nhiễu Thành này trong mắt hắn đều chỉ là những nhân vật nhỏ bé, tầm mắt và cách cục của hắn vĩnh viễn đặt ở Kinh Thị.
Mâu thuẫn giữa những nhân vật nhỏ, trong mắt hắn đơn giản chỉ là những việc vặt vãnh lông gà vỏ tỏi.
Không thể thỏa hiệp chẳng qua là vì lợi ích chưa đủ.
Người nghèo thôi mà, cho chút tiền là đuổi đi được.
Cháu gái ruột Kiều Sân của hắn chẳng phải cũng vậy sao, lúc gặp hắn còn trưng ra bộ mặt đưa đám, nhưng nghe nói có thể đi Kinh Thị thì lập tức nín khóc mỉm cười ngay.
Cho nên hắn cho rằng Kiều Niệm cũng giống vậy.
Không phải là không thể cứu vãn.
Thẩm Kính Ngôn nhìn nàng, lựa lời rồi mở miệng nói: “Giận giận muốn đi Kinh Thị đi học, nàng muốn tham gia kỳ tuyển sinh độc lập của Thanh Đại.” Kiều Niệm lần đầu tiên nghe được chuyện này, hơi nhướng đuôi mày, trông không có phản ứng gì nhiều: “A.” Vận khí thật tốt.
Vừa mất suất tiến cử diện năng khiếu nghệ thuật, đảo mắt đã nhắm đến Thanh Đại tốt hơn nhiều, xem ra, Thẩm Kính Ngôn sẽ còn giúp đỡ.
Nhưng mà thành tích của Kiều Sân mà thi Thanh Đại...... Ánh mắt Kiều Niệm lộ vẻ bất cần, không phải xem thường, mà là thật sự không coi đó là chuyện gì!
Phản ứng này của nàng rơi vào đáy mắt Thẩm Kính Ngôn lại thành ra “cố gắng”, phảng phất như đang “cố gắng” giả vờ không quan tâm.
Thẩm Kính Ngôn lập tức nói: “Ngươi có muốn thi Thanh Đại không?” “?” Kiều Niệm rất không hiểu, liếc nhìn hắn, giọng nói khàn khàn có chút lười biếng: “Thi toàn quốc.” Thẩm Kính Ngôn cười một tiếng, nói ra: “Có muốn cùng ta đến Kinh Thị không, giống như Giận giận, ta sẽ sắp xếp giáo viên dạy kèm cho ngươi, nắm chắc một tháng này bồi dưỡng lại kiến thức cho tốt, chờ điểm thi viết của ngươi có, trong trường hợp không quá kém, ta lại tìm mối quan hệ cho các ngươi, tranh thủ một suất phỏng vấn. Như vậy xác suất vào Thanh Đại sẽ lớn hơn.” Hắn không biết nhân vật cấp bậc như Lương Lộ của Thanh Đại đã đích thân đến tìm Kiều Niệm, trực tiếp đưa suất tiến cử thẳng, để nàng vào học ngành át chủ bài là hệ Y học lâm sàng.
Chỉ là Kiều Niệm đã từ chối.
Hắn chỉ đơn thuần nhớ rằng thành tích của Kiều Niệm bình thường, so với Kiều Sân còn kém một chút.
Kiều Sân chắc chắn đi theo con đường nghệ thuật, yêu cầu môn văn hóa của hệ âm nhạc thấp hơn các hệ khác một chút, Kiều Sân thi Thanh Đại còn khó khăn, Kiều Niệm đương nhiên cần học bù.
Hắn quả quyết hứa hẹn: “Ngươi yên tâm, đối với ta ngươi cũng như Giận giận, đều là cháu gái, thứ gì nàng có, ta cũng sẽ cho ngươi một phần. Trong mắt ta các ngươi đều như nhau.” Kiều Niệm sở dĩ chịu nghe điện thoại của hắn và đến cuộc hẹn, chỉ là bởi vì Thẩm Kính Ngôn được xem là người duy nhất trong nhà họ Kiều đối xử với nàng cũng không tệ lắm.
Ít nhất là trong những lần Thẩm Kính Ngôn không thường xuyên đến nhà họ Kiều, lúc mang quà cho Kiều Sân, xưa nay hắn chưa bao giờ quên cho nàng một phần.
Nàng nguyện ý nể mặt Thẩm Kính Ngôn, cũng nguyện ý coi hắn như một trưởng bối quen biết, nhưng chỉ có vậy mà thôi, địa vị của Thẩm Kính Ngôn trong lòng nàng tuyệt không thể giống như Thần Thần, nàng có thể vì tiểu gia hỏa mà thỏa hiệp một số việc, nhưng với Thẩm Kính Ngôn...... thì thôi bỏ đi.
Kiều Niệm không trực tiếp trả lời hắn chuyện đi Kinh Thị, chỉ hỏi hắn: “Thẩm Thúc dự định đến Nhiễu Thành chơi bao lâu?” Thẩm Kính Ngôn là người thông minh, thoáng nhìn đã thấu nàng đang âm thầm từ chối mình, trong lòng hơi thất vọng, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản, cười nói: “Nếu như muốn đưa Giận giận về Kinh Thị thì có lẽ không ở lại được mấy ngày.” Kiều Niệm người hơi nghiêng về phía trước, con ngươi đen nhánh trong veo sáng rõ, vừa đen kịt lại sâu thẳm, nhìn hắn, tùy tính nói: “Trước khi đi ngươi sắp xếp thời gian nhé, ta mời ngươi ăn cơm, địa điểm ngươi định.” Thẩm Kính Ngôn từ Kinh Thị đến, mấy quán ăn ở nơi nhỏ bé như Nhiễu Thành này hắn đều chướng mắt, chỉ nghe nói Thủy Tạ Hiên cũng không tệ lắm, nhưng chỗ đó không dễ đặt trước được.
Lần trước hắn về, ngay cả Kiều Vi Dân cũng không đặt được chỗ.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận