Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1525

Chương 1525 Niệm tỷ: Xin lỗi, ta chưa từng ăn
“Niệm Niệm muốn quỵt nợ à?” Giọng nói khàn khàn lại đầy trêu chọc.
Kiều Niệm liếc hắn một cái, đôi mắt đen trắng rõ ràng hiển nhiên không theo kịp tiết tấu của hắn: “Quỵt nợ cái gì?”
Nàng quỵt nợ lúc nào?
Hình như chưa từng có.
“Quý Di là mẹ ruột của ngươi, cũng là mẹ vợ tương lai của ta. Ta quan tâm mẹ vợ tương lai của ta thì sao lại tính là không liên quan?”
Diệp Vọng Xuyên vắt chéo chân dài, nét mặt thong dong phóng khoáng, cánh tay hắn khoác lên thành ghế sô pha bên cạnh, vết thương ở lòng bàn tay trái do bị quẹt phải rất dễ thấy.
Đặc biệt là sau khi ngâm nước, da thịt hai bên vết thương bung ra, bị nước ngâm đến trắng bệch, nhìn qua trông mà giật mình.
Kiều Niệm cũng vì nhìn thấy vết thương do cắt trên tay hắn nên mới chủ động đề nghị giúp hắn sấy tóc.
Bản thân Diệp Vọng Xuyên lại như người không có chuyện gì, hoàn toàn không để ý đến bàn tay bị thương, nét mặt tùy ý nhìn nữ sinh một cái, nhếch miệng, bộ dáng rất quyến rũ: “... Hay là nói, ngươi muốn ăn xong quỵt nợ?”
“......” Kiều Niệm liếc xéo hắn một cái.
Nét mặt nữ sinh rất tinh xảo, là kiểu đẹp kinh diễm, giống như ngọn lửa rực rỡ chói mắt, trong nháy mắt xâm chiếm thị giác của người nhìn.
“Còn chưa ăn.”
“Ừm?”
Kiều Niệm lại liếc hắn một cái, mi mắt khẽ cụp xuống, bình tĩnh hơn rất nhiều, cực kỳ lý lẽ: “Ta nói ta còn chưa nếm qua.”
“Chậc.” Diệp Vọng Xuyên ban đầu chưa phản ứng kịp ý của nàng, đợi đến khi hiểu ra, bờ môi nhếch lên một nụ cười ẩn ý, nét mặt thu lại vẻ sắc bén, vươn tay kéo nàng qua, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú nữ sinh: “Vậy ngươi có muốn kiểm tra hàng trước một chút không?”
Hắn lúc không cười đã cực kỳ quyến rũ, khi cười lên càng như ánh xuân rạng rỡ, tựa yêu nghiệt câu dẫn người, đôi mắt sâu thẳm gần như muốn nhấn chìm người ta vào trong đó.
Kiều Niệm: “... Kiểm tra hàng gì?”
“Kiều Thần không phải còn chưa nếm qua sao?”
Diệp Vọng Xuyên bắt lấy tay nàng, vẫn là bộ dáng như cười như không, giọng nói trầm thấp lại khàn khàn: “Ngươi không kiểm tra hàng trước một chút, làm sao biết sau này có hài lòng hay không?”
“Niệm Niệm, ngươi không kiểm tra một chút sao?” Vành tai Kiều Niệm nóng rực như bị thiêu đốt, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Khụ khụ, ta thấy cũng không tệ lắm.” Ít nhất thì nhìn vẻ bề ngoài này cũng có thể cho điểm tối đa.
Diệp Vọng Xuyên nhìn nữ sinh lảng tránh ánh mắt, thấy nàng không còn vẻ bình tĩnh tự nhiên, tự tại như trước.
Nụ cười trên môi mỏng của hắn càng rõ ràng hơn.
Ngoài miệng nói nghe hay lắm, nhưng tay bắt lấy Kiều Niệm lại không hề buông lỏng: “... Nhìn bề ngoài dễ phạm sai lầm, ta đề nghị ngươi nên kiểm tra thực tế một chút.”
Kiều Niệm bị hắn nói cho không phản bác được, đưa tay định gạt tay hắn xuống, nhưng không hất tay hắn ra được, vừa quay mặt sang chuẩn bị nói với hắn là mình muốn về phòng tắm rửa thay quần áo.
Hoàn toàn bất ngờ, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông phóng đại ngay trước mắt nàng, đôi môi mỏng mềm mại áp xuống.
Có chút mát lạnh, còn có vị bạc hà nhàn nhạt.
Diệp Vọng Xuyên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nữ sinh, chỉ lướt qua rồi dừng lại, liếm nhẹ bờ môi mỏng, cười cực kỳ yêu nghiệt: “Kiều Thần, có muốn kiểm tra lại một chút không?”
“...” Nàng kiểm tra cọng lông!
Mặt Kiều Niệm nóng ran, hai tay vừa chống vào lồng ngực hắn, ánh mắt né tránh đi: “... Ngươi buông tay ra trước.”
“Ừ.” Kẻ nào đó đáp ứng nhanh hơn bất cứ ai, nhưng lại hoàn toàn không có ý định buông tay.
Một nụ hôn mãnh liệt hơn trước đó rơi xuống.
“Diệp...”
Kiều Niệm nhíu mày, chữ còn lại bị người đàn ông chặn lại trên môi, nhấn chìm trong nụ hôn.
Nụ hôn kết thúc, trong phòng khách sạn đều là bầu không khí nguy hiểm.
Kiều Niệm hít sâu một hơi, cố gắng hạ nhiệt độ trên mặt, buông lại một câu: “Ta về phòng trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Bóng lưng nàng biến mất rất nhanh, giống như đang chạy trốn vậy. Lần đầu tiên mất bình tĩnh như thế!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận