Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 3810

Trên tầng cao nhất của một tòa nhà dân cư kiểu cũ, cách bọn họ hơn mấy cây số.
Quan Nghiễn buông kính viễn vọng trong tay xuống, gương mặt đẹp như hoa đào lộ ra vẻ hứng thú, hào hứng nói với nữ sinh bên cạnh cũng đang đứng trước kính viễn vọng nhìn xa: “Sun, cá cắn câu rồi.” Kiều Niệm cũng nhìn thấy đám người mặc y phục dạ hành ở giao lộ đang nhanh chóng tiến vào phạm vi mai phục của bọn họ. Nàng chỉ đứng thẳng người dậy, kéo vành mũ lưỡi trai, trên gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm dư thừa, vẻ mặt rất lười biếng: “Gấp cái gì, chờ một chút, người vẫn chưa tới đủ.” Nàng híp mắt lại: “Chờ bọn hắn đưa người bên trong ra rồi hẵng động thủ.” Quan Nghiễn một lần nữa giơ kính viễn vọng cỡ nhỏ trong tay lên đánh giá động tĩnh phía trước, không nhịn được tặc lưỡi cảm thán: “Ta thật không ngờ bọn hắn lại cử người tới, rõ ràng không phát hiện ra người của chúng ta mà vẫn dám tiến vào đón người. Bọn hắn ăn phải hùng tâm báo tử đảm à? Hay là đầu óc không dùng được?” Người bình thường khi nhìn thấy thế trận ‘không thành kế’ này thì thế nào cũng phải dấy lên lòng cảnh giác, không đời nào tùy tiện đặt chân bước vào... Thế mà đám người này lại cứ như không sợ chết, thật giống như Sun đã nói.
Bất kể thế nào thì đêm nay bọn hắn cũng sẽ động thủ!
Kiều Niệm nghe thấy nàng nói líu lo không ngừng, không có phản ứng gì lớn, chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, đôi mắt đen láy sáng rực trong đêm tối, tựa như vua của màn đêm. Nàng tùy ý đút hai tay vào túi, thờ ơ đáp lời Quan Nghiễn: “Bởi vì có người muốn bọn hắn mạo hiểm.” “......” Quan Nghiễn quay đầu nhìn nàng.
Kiều Niệm cảm nhận được ánh mắt của nàng, cười khẩy một tiếng, đứng trên sân thượng, toàn thân toát ra khí chất kiêu ngạo khó chọc, ý vị sâu xa nói: “Nàng cho là mình mới là người bắt rùa trong hũ kia, đương nhiên không thể chờ đợi muốn ném ‘mồi câu’ vào, chờ ta tiếp chiêu.” Quan Nghiễn nghe không hiểu lắm: “Sun, ngươi nói là Nhiếp Thanh Như?” “......” Kiều Niệm nhìn về phía bóng đêm đen kịt, không trả lời nàng.
Các nàng đợi khoảng nửa giờ, phía nhà khách cuối cùng cũng có động tĩnh.
Người của tổ chức K đã hội hợp với bọn người Địch Tây Thành, Tân Cách, sau khi đón được người liền lập tức chuẩn bị rút khỏi nơi này...
Kiều Niệm thông qua kính viễn vọng nhìn xa trên sân thượng, nhìn thấy đám người đi ra từ nhà khách chuẩn bị rời khỏi khu phố, bèn nhếch đôi môi đỏ mọng, từ trong túi áo lấy ra một viên đạn tín hiệu.
Nàng thong dong nhắm viên đạn tín hiệu ngay vào đám người đang khẩn trương rút lui trên đường cái, kéo kíp, chỉ nghe một tiếng “Xoẹt ——”. Đạn tín hiệu từ vị trí của các nàng bắn thẳng tắp như một viên đạn về phía đám người trên đường, trong nháy mắt luồng sáng chói lòa chiếu rọi toàn bộ đường cái, biến đêm tối thành ban ngày!
Đồng thời cũng phá vỡ sự cân bằng trong bóng tối.
Khiến cho tất cả mọi người phát hiện ra sự tồn tại của các nàng!
** Viên đạn tín hiệu bay thẳng vào mặt đám người, xé gió gào thét lao tới. Kiểu khiêu khích phách lối này không nghi ngờ gì đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Có người!” Tân Cách là người đầu tiên phát hiện ra người trên sân thượng của tòa nhà đối diện bên kia đường, cách bọn họ không xa.
Không cần nàng chỉ lên sân thượng, lúc này tất cả những ai có mắt đều đã phát hiện ra người trên đó.
Mọi người nhất thời hoảng loạn cả lên.
“Chết tiệt, chúng ta bị mai phục!” “Người của Hồng Minh quả nhiên chưa đi.” “Các nàng muốn làm gì!” Đầu trọc nhìn đám người lập tức loạn thành một đoàn, cố hết sức trấn an, bảo bọn hắn đừng hoảng sợ.
Nhưng hiệu quả rất bình thường.
Những người này đã bị vây ở nhà khách mấy ngày, sớm đã bị phương thức vây mà không đánh của Kiều Niệm tra tấn đến mức có chút suy nhược thần kinh.
Vào thời khắc khẩn trương bỏ trốn này lại đột nhiên bị đạn tín hiệu bắn thẳng vào mặt, thần kinh của phần lớn mọi người gần như đã đến điểm sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận