Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 43

Chương 43: Nhờ Kiều Vi Dân đến cục cảnh sát bảo lãnh người
Trong biệt thự vườn hoa hồng của nhà họ Kiều.
Kiều Vi Dân vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của Trần Thẩm, hắn bực bội giật cà vạt ra, đưa cho Thẩm Quỳnh Chi đang giúp hắn cầm quần áo ở bên cạnh, nói: “Chờ một chút, Trần Thẩm gọi điện thoại cho ta.”
Thẩm Quỳnh Chi kinh ngạc hỏi: “Nàng gọi điện thoại cho ngươi làm gì?”
“Không biết.”
Sự ngạo mạn và thái độ kẻ cả của người nhà họ Kiều dường như đã khắc sâu vào cốt tủy, Thẩm Quỳnh Chi lúc này nhíu mày, không vui nói: “Không phải nàng định tìm ngươi vay tiền đấy chứ? Nghe nói nhà nàng sống rất thảm, chồng nàng mắc phải một căn bệnh quái lạ, ở bệnh viện hơn một năm rồi mà cũng không chữa khỏi…”
Coi như Trần Thẩm và mẹ chồng mình - người đàn bà mạnh mẽ kia - có quan hệ họ hàng đi nữa, mẹ của Trần Thẩm và mẹ chồng mình là chị em họ, về sau một người gả cho một tiểu lão bản ở địa phương, một người gả cho một tên tiểu tử nghèo.
Về sau Hà Ngọc Quyên theo chồng đến Nhiễu Thành phát triển, nhà Trần Thẩm thì ở lại quê nhà, sau đó nữa, bà ấy sinh con, trong nhà cần người phụ giúp.
Hà Ngọc Quyên cần người trông con nên đã tìm cháu gái mình đến.
Chính là Trần Thẩm đó.
Ban đầu Trần Thẩm đến cũng giúp bà ấy không ít việc, về sau bà ấy phát hiện Trần Thẩm đối với Kiều Niệm còn tốt hơn cả Kiều Sân, thường xuyên lén lút mua kẹo cho Kiều Niệm, đưa Kiều Niệm về nhà nàng chơi, còn đối với Sân Sân thì lại bình thường, bà ấy liền tìm một cái cớ sa thải người.
Dù sao, Kiều Niệm không phải máu mủ ruột thịt của bà ấy, còn Kiều Sân lại là cục cưng bảo bối của bà ấy.
Kiều Vi Dân cầm điện thoại di động lên, nói: “Trước đây nàng ấy chưa bao giờ mở miệng hỏi vay tiền mẹ, không có lý nào bây giờ lại vay tiền. Chắc là có chuyện gì đó, ta nghe máy trước đã.”
Thẩm Quỳnh Chi giúp hắn cất quần áo đi, không quên nói: “Nếu là vay tiền, ngươi đừng cho mượn nhiều quá, một hai vạn thì thôi, nhiều hơn thì bỏ đi. Hoàn cảnh nhà bọn họ như thế, ngươi cho họ mượn cũng là ‘bánh bao thịt đánh chó, có đi không về’! Nhà chúng ta cũng không phải cơ quan từ thiện, loại họ hàng ‘thất nhiễu bát nhiễu’ nghèo khó này nhiều lắm, một khi ngươi mở ra tiền lệ, bọn họ sẽ kéo nhau từng người một đến tìm ngươi vay…”
Trần Thẩm dù sao cũng là họ hàng bên nhà hắn, Thẩm Quỳnh Chi nói bóng nói gió tỏ vẻ ghét bỏ đám họ hàng quê của hắn khiến hắn phiền lòng, nhưng trong thâm tâm hắn cũng nghĩ như vậy.
Một hai vạn thì vẫn được, coi như là làm từ thiện, nhiều hơn thì thôi.
Hắn đưa di động lên tai, nhận điện thoại.
“Alo.” Hai phút sau, sắc mặt hắn âm trầm cúp điện thoại.
Rồi nói với Thẩm Quỳnh Chi: “Mau đưa quần áo lại cho ta.”
Thẩm Quỳnh Chi ngẩn người, không hiểu hỏi: “Sao thế, ngươi vừa mới về, lại phải ra ngoài à?”
Sắc mặt Kiều Vi Dân cực kỳ khó coi, hung dữ nói: “Kiều Niệm đánh nhau với người ta trên đường, bị cảnh sát bắt đi rồi. Trần Thẩm gọi điện thoại tới bảo ta đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho nàng!”
Nhắc đến chuyện này, Kiều Vi Dân tức không có chỗ xả.
Cùng là nuôi con gái như nhau.
Kiều Niệm mặc dù không phải con của nhà họ, nhưng dù sao cũng lớn lên ở nhà họ, người ta nói ‘Long sinh Long, Phượng sinh Phượng’, cho dù nàng là chuột, mỗi ngày ở nhà bọn họ thì cũng phải được nuôi dạy cho có chút giáo dưỡng chứ!
Vậy mà mới nhận lại người thân được mấy ngày đã gây chuyện đến mức phải vào cục cảnh sát rồi!
Hắn quả nhiên không nên để nàng tiếp tục ở lại Nhiễu Thành đi học.
Gây ra chuyện còn phải để hắn đi lau cái mông.
Thẩm Quỳnh Chi nghe là chuyện của Kiều Niệm, vẻ mặt không tốt lắm, không muốn đưa quần áo cho hắn: “Không phải nàng đã tìm được cha mẹ ruột với ông nội rồi sao? Sao còn gọi điện thoại cho ngươi?”
Kiều Vi Dân bực bội, nói: “Không biết. Bọn họ chân ướt chân ráo đến đây, có đến cục cảnh sát cũng không bảo lãnh được người ra. Vụ hợp tác của chúng ta với Tập đoàn Thừa Phong sắp đàm phán xong rồi, Kiều Niệm nàng dù không phải người nhà chúng ta, nhưng dù sao cũng từng ở nhà chúng ta, lúc này mà có tin đồn không hay truyền ra, cũng sẽ ảnh hưởng đến chúng ta.”
Vẻ mặt Thẩm Quỳnh Chi càng thêm chán ghét: “Nàng đúng là giống hệt như lời mẹ nói, là cái gánh nặng không thể vứt bỏ được!”
Kiều Vi Dân giật lấy quần áo từ tay nàng, bực bội nói: “Tóm lại ta qua đó xem sao đã rồi nói.”
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận