Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 6267

Nhân viên phục vụ không dám thở mạnh, khom người cúi đầu. "Xin lỗi."
"Lần trước ta đến các ngươi còn khoe khoang nhà mình trữ rượu hạng nhất nhiều lắm mà, hả, ta mang bạn bè tới nếm thử rượu quý, các ngươi liền không có. Là ý gì đây hả?"
"Xin lỗi, khách nhân." Nhân viên phục vụ đầu cũng không dám ngẩng lên, không ngừng xin lỗi bọn hắn. Eo nhỏ khống tức muốn xù lông, mái tóc nhuộm xanh lục trên đỉnh đầu sắp dựng đứng cả lên, mắt trừng trừng, hận không thể thiêu cháy nhân viên phục vụ trước mắt, thực sự không hiểu nổi tại sao mình chỉ muốn một chai Romanee-Conti mà bọn hắn lại có thể không có cơ chứ! "Gọi người phụ trách của các ngươi tới đây." Eo nhỏ khống quyết định 'thua người không thua trận', hôm nay bất kể thế nào cũng phải uống được rượu, nếu không thì quá mất mặt trước vị Kinh Thị thái tử gia này, người ta trở về lại tưởng rằng khu phi pháp bọn hắn ngay cả một chai rượu ngon cũng không chi nổi. Tương lai lão đại của bọn họ làm sao lăn lộn trong giới Kinh Thị được nữa! Người ta sẽ nhìn nhận địa vị tài phú của Hồng Minh bọn hắn thế nào đây. Eo nhỏ khống quyết không thể chịu đựng việc bị liên lụy cùng hắn bị người ta cho là 'nghèo bức', híp mắt lại, ánh mắt không vui nhìn nhân viên phục vụ trước mặt. "Ta chưa từng gặp ngươi, bảo người phụ trách của các ngươi tới nói chuyện với ta."
"Cái này..." Nhân viên phục vụ lạ mặt rụt rè ngẩng đầu, sợ sệt nhìn bọn hắn, đặc biệt là ánh mắt nhìn eo nhỏ khống tràn ngập sợ hãi, lúng túng nói nhỏ: "Người phụ trách của chúng ta đang tiếp đãi quý khách... Cho nên khách nhân... Bọn họ hiện tại không có thời gian tới, ngài xem có thể chờ một lát được không ạ?"
"Hả?" Eo nhỏ khống tức giận đến bật cười, đưa tay ngoáy ngoáy tai, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được: "Ngươi nghe thử xem ngươi đang nói cái gì vậy."
Hắn tức đến độ há miệng: "Các ngươi có quý khách trâu bò cỡ nào vậy hả, tất cả rượu đều bị bọn hắn đặt hết rồi, đến mức ta gọi một chai rượu cũng không được."
"Ngài có thể gọi loại rượu khác của chúng tôi ạ." Nhân viên phục vụ lí nhí nói thầm. "Ôi 'Ngọa Tào', cái tính nóng nảy này của ta." Eo nhỏ khống xắn tay áo định đứng dậy lý luận một phen với hắn, liền bị Diệp Vọng Xuyên đang ngồi bên cạnh nói một câu ngăn lại. "Được rồi, ta không muốn uống rượu, bảo bọn hắn pha ly trà mang lên đây đi."
"..." Eo nhỏ khống quay đầu nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt nam nhân nhàn nhạt, đôi mắt đen như mực, một bàn tay trắng lạnh cầm ly nước, hờ hững dựa vào lưng ghế, dáng ngồi lười biếng tùy ý, dường như đúng như lời hắn nói, không hề để tâm hôm nay uống trà hay rượu. "Lấy loại trà ngon nhất của các ngươi ra đây." Eo nhỏ khống hậm hực thu lại ánh mắt, bực bội dặn dò nhân viên phục vụ, nhưng vẫn không nén được oán khí: "Đừng có nói với ta là lại không có đấy!"
Nhân viên phục vụ xem chừng cũng là người mới đến, lập tức lộ vẻ vui mừng như sống sót sau tai nạn, phấn khởi nói: "Cái này thì có ạ, khách phòng bên kia không uống trà."
Eo nhỏ khống: "..."
Hắn bực bội cực điểm phất phất tay, lười nhác so đo với người mới: "Nhanh đi đi."
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Eo nhỏ khống đưa tay xoa xoa mặt, cố để biểu cảm của mình trông không quá bối rối, nhếch miệng, vẫn rất ngượng ngùng giải thích: "À, ừm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận