Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 200

Chương 200: Kiều Niệm chỗ nào giống như là người thiếu tiền
“Ta không thể cam đoan 100% là sau này hắn sẽ giống như một nam hài bình thường, có thể tùy tiện chạy bộ, chơi bóng rổ, nhưng tối thiểu cũng sẽ tốt hơn tình trạng trước kia của hắn. Nếu như sau này hắn hồi phục tốt, không phải là không thể giống như một tiểu hài tử bình thường mà có được chân trái khỏe mạnh.”
“Cho dù sau phẫu thuật hồi phục ở mức bình thường, Thần Thần sau này cũng có thể đi đường bình thường, sẽ không còn bị thọt chân nữa.”
Diệp Lam không thể tin vào tai mình, cảm xúc kích động bắt lấy tay của nàng: “Tiểu cô nương, ngươi nói là sự thật sao?”
“Thần Thần hắn thật sự có thể đi đường như một tiểu hài tử bình thường ư?”
Diệp Vọng Xuyên thấy hốc mắt nàng đỏ lên vì kích động, bèn giới thiệu với Kiều Niệm: “Diệp Lam, bà ngoại của Thần Thần, là cô cô của ta, ngươi có thể gọi là a di.”
Diệp Lam không quan tâm những nghi thức xã giao này, nàng càng để tâm đến lời Kiều Niệm vừa nói, không khống chế nổi bàn tay đang run rẩy của mình, sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng: “Gọi thế nào cũng được, ta không có vấn đề. Tiểu cô nương, ta vừa nghe ngươi nói Thần Thần sau này có thể đi đường bình thường, sẽ không còn bị thọt chân nữa, là thật sao?”
Nào chỉ có nàng, trong lòng Cố Tam cũng kích động y như vậy.
Tiểu thiếu gia có thể đi đường giống như hài tử bình thường, chuyện tốt thế này trước đây hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới, vậy mà Kiều tiểu thư đã làm được.
Hắn đường đường là một đại nam nhân cũng không khỏi nhiệt huyết sôi trào, trong lòng ngoài sự cảm kích ra thì chỉ còn lại lòng cảm kích.
“Kiều tiểu thư, là thật sao?” Hắn cũng muốn hỏi điều này.
Kiều Niệm nghe hắn giới thiệu Diệp Lam là bà ngoại của Thần Thần, vẻ mặt mệt mỏi có chút thiếu kiên nhẫn liền dịu xuống, gật gật đầu, đôi mắt đen láy nhìn về phía bọn họ.
“Là thật.”
Nàng ngẫm nghĩ một lát về việc nên nói thế nào: “Thần Thần rất kiên cường trong quá trình giải phẫu, ta chỉ gây tê cục bộ cho hắn, hắn đã phối hợp trong suốt quá trình để hoàn thành ca phẫu thuật, hiệu quả phẫu thuật tốt hơn so với dự tính của ta. Sau phẫu thuật, hắn chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, kết quả kém nhất cũng có thể đi đường bình thường...”
Kết quả kém cỏi nhất lại chính là kết quả tốt đẹp nhất mà bọn họ tha thiết ước mơ suốt mấy năm qua!
Mà kết quả tốt nhất lại là chuyện tốt đẹp mà bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
“Có thể đi đường là tốt rồi, có thể đi đường là tốt rồi.” Diệp Lam liên tiếp nói mấy chữ tốt, càng nhìn Kiều Niệm càng thấy yêu thích, hận không thể đem tất cả đồ tốt dâng đến trước mặt nàng để nàng chọn lựa, nhằm bày tỏ lòng cảm kích của mình.
Có điều trên người nàng không mang theo thứ gì, nhất thời không biết nên đưa cái gì, trong lúc đầu óc nóng lên liền mở chiếc túi bạch kim mang theo bên người, lật ví tiền bên trong ra, rút một tấm thẻ ngân hàng rồi dúi thẳng vào tay Kiều Niệm.
“Tiểu cô nương, cái này ngươi nhận lấy. Bên trong có 10 triệu, tiền không nhiều, nhưng là tấm lòng thành của ta. Ngươi cứu Thần Thần, a di thực sự không biết nên cảm tạ ngươi thế nào. Ta ra ngoài vội vàng cũng không mang theo thứ gì, cái này ngươi cầm đi.”
Cố Tam thấy động tác dúi thẻ ngân hàng của nàng, tỏ ra khó xử, có chút xấu hổ.
Với thân phận thần y Nhiễu Thành của Kiều tiểu thư kia, đâu có giống người thiếu tiền.
Bọn họ lúc trước muốn tìm Kiều tiểu thư khám bệnh cho tiểu thiếu gia, đã đưa ra mức thù lao chín chữ số, nhưng Kiều tiểu thư đều không nhận.
Nếu không phải lần này đánh bậy đánh bạ, hắn còn không biết thân phận của Kiều tiểu thư.
10 triệu đặt trước mặt người bình thường không phải là số lượng nhỏ, nhưng đặt trước mặt Kiều tiểu thư thì thật sự có chút không đáng kể...
Diệp Vọng Xuyên cũng biết Kiều Niệm không thiếu tiền, xoa xoa mi tâm đang giật giật rồi nói với Diệp Lam: “Tiểu cô, ngươi thu thẻ lại đi.”
Diệp Lam không rõ nội tình, còn có chút tức giận: “Ngươi nói gì vậy! Tiểu cô nương cứu Thần Thần, chữa khỏi chân cho Thần Thần, đừng nói 10 triệu, cho dù là 20 triệu, 30 triệu cũng không nhiều, ta đưa cho tiểu cô nương một chút Tạ Lễ thì thế nào!”
Nàng trừng mắt nhìn Diệp Vọng Xuyên một cái, sau đó quay đầu lại, dùng ánh mắt ôn hòa nói với Kiều Niệm: “Tiểu cô nương, ngươi đừng nghe hắn, cứ cất thẻ đi.”
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận