Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 5218

“Khụ khụ.” Á Đương đi ra liền vươn vai giãn gân cốt, phủi bụi bặm trên người, ho sặc sụa: “Cái chỗ quỷ quái chết tiệt này, thiếu chút nữa làm ta ngạt chết!” Bác Thụy mặt cũng không còn nhiều huyết sắc, trông vô cùng chật vật, chỉ im lặng phủi tro bụi dính trên ống tay áo, không nói lời nào. Mặc dù lúc đào chỗ ẩn thân này bọn hắn đã nghĩ đến vấn đề dưỡng khí, còn cố ý đặt bình dưỡng khí ở bên trong. Nhưng việc trốn bên trong đó để tránh bị kiểm tra suốt ba tiếng đồng hồ vẫn cực kỳ khó chịu, tựa như bị ma quỷ kéo vào bóng tối, nhìn chính mình dần dần tan rã, chìm vào đầm lầy... Cái cảm giác ngạt thở vì thiếu không khí trong lành đó vẫn còn ám ảnh trong phổi và tâm trí hắn, đó là một trải nghiệm vô cùng khó chịu. Bác Thụy dẫu lão luyện đến đâu cũng không thể trong thời gian ngắn thoát khỏi cảm giác như thể từng bị chôn sống. Hắn trầm mặc phủi tro bụi trên người, đồng thời nhân cơ hội điều chỉnh lại tâm trạng, ép bản thân phải nhanh chóng tỉnh táo. Những người khác thấy hai người họ đi ra, một người trong đó mở miệng nói: “Đội trưởng, tiếp theo các ngươi định làm thế nào?” Bác Thụy ngẩng đầu nhìn sang. Người kia Mã Kiểm vóc người thấp bé, nhưng toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, hai mắt khác hẳn, cũng không né tránh ánh mắt của hắn, mang theo vẻ quan tâm nói: “Bọn người kia tìm một vòng không thấy các ngươi chắc chắn sẽ quay lại, lần sau không đảm bảo bọn chúng sẽ không phát hiện ngăn tủ có vấn đề. Ta không phải đuổi các ngươi đi, chỉ là muốn hỏi dự định tiếp theo của các ngươi thôi.” “Ta biết.” Bác Thụy khàn giọng nói, “Cảm ơn mọi người.” “Nói gì thế.” Mã Kiểm trách: “Sự chiếu cố của Đội trưởng đối với ta, Trương Hạo, ta ghi ở trong lòng. Đã nhiều lần nếu không phải ngươi giúp ta giải vây, ta sớm đã bị đám Vương Bát Đản Ảnh Thập, Đạo Uy Nhĩ phế đi rồi. Lính đánh thuê chúng ta hành tẩu giang hồ, độc lai độc vãng, không có nghĩa là chúng ta vô tâm. Bây giờ ngươi bị cấp trên truy sát, ta có thể giúp được gì thì nhất định sẽ giúp, giữa huynh đệ với nhau, không cần phải nói nhiều như vậy.” Những người khác nhao nhao hưởng ứng, đều kể lại chuyện trước kia từng nhận sự giúp đỡ của Bác Thụy. Á Đương kẹt ở giữa nghe nửa ngày, không nhịn được chậc một tiếng, liếc nhìn nam nhân im lìm như khúc gỗ kia, nói giọng chua chát: “Xem ra nhân duyên tốt của ngươi cũng hữu dụng đấy chứ.” Bác Thụy lười đôi co với hắn lúc này, ngăn mọi người lại rồi nói ra kế hoạch của mình: "Chúng ta lập tức rời khỏi đây, các ngươi ai có xe?"
“Ta.” Một người da đen to con giơ tay, quay người tìm chìa khóa xe của mình đưa tới. Bác Thụy nhận lấy chìa khóa từ tay hắn, khó nén xúc động, lại nói một tiếng: "Cảm ơn. Nếu như ta không may bị bắt, sẽ nói là ta trộm chìa khóa của ngươi."
Người da đen to con xua xua tay, muốn nói gì đó, nhưng có vẻ ăn nói vụng về, mãi không thốt nên lời: “Đội trưởng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận