Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 3840

Chương 3840: Ta không bị ràng buộc thân phận như hắn, nhớ gọi ta
Trên đường đi Kiều Niệm đều đang cúi đầu chơi điện thoại, trả lời tin nhắn.
Giản Cấm thỉnh thoảng liếc nhìn nàng.
Vừa đúng lúc gặp đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại.
Giản Cấm tìm được cơ hội nói chuyện với nàng, lấy cùi chỏ huých nhẹ cô gái bên cạnh một cái: “Này, vừa rồi gặp Lục Đại Lão, hai người các ngươi thế nào rồi?” Kiều Niệm vừa trả lời xong tin nhắn của Viên Vĩnh Cầm, chuyển bảng báo cáo số liệu mà Diệp Vọng Xuyên thức đêm giúp nàng chỉnh sửa thành email gửi đi, soạn tin nhắn bảo Viên Vĩnh Cầm xem qua.
Bên tai liền truyền đến giọng nói hóng chuyện của Giản Cấm.
Nàng vừa gặp xong Nhiếp Thanh Như, lại còn cãi nhau một trận với Nhiếp Thanh Như, lúc này tâm trạng cả người đều rất uể oải, liền không buồn mở mắt: “Cái gì thế nào?” Giản Cấm sáp lại gần nói: “Chính là hai người các ngươi... Làm lành chưa? Ở trong đó nói gì vậy? Lục Đại Lão không nói gì với ngươi à?” “Ngươi muốn nói gì thì nói thẳng đi.” Kiều Niệm liếc nàng một cái, nửa gương mặt khuất trong bóng của mũ lưỡi trai càng làm nổi bật làn da trắng lạnh, tướng mạo xuất chúng.
Giản Cấm ngược lại bị hỏi đến ngại ngùng, rụt người lại: “Ngươi thế này làm sao ta nói thẳng được... Ta cũng không có gì muốn hỏi, chỉ là tò mò Lục Đại Lão có nói gì với ngươi không thôi.” Nàng cảm thấy Lục Chấp và QIAO đã hơn nửa năm không gặp.
Cơ hội tốt như vậy, dù có cái “kỳ đà cản mũi” ở đây, nếu là người đàn ông thông minh một chút thì thế nào cũng phải nắm lấy cơ hội mời một bữa cơm hay gì đó.
Nhưng người này đổi lại là Lục Chấp, nàng không dám chắc Lục Chấp rốt cuộc có mời QIAO ăn cơm hay không.
Kiều Niệm không hiểu được ý của nàng, hơi nheo mắt, nghi hoặc khó hiểu hỏi lại: “Hắn nói lời gì với ta?” “Rồi, ta hiểu rồi.” Giản Cấm lập tức hiểu ra. —— Lục Chấp không nói gì cả!
Nàng ngồi thẳng lại, vẻ mặt có chút bó tay, nhưng không tiện thể hiện ra trước mặt Kiều Niệm, vừa đúng lúc đèn xanh sáng lên, xe phía sau bắt đầu bấm còi thúc giục các nàng đi nhanh lên.
Giản Cấm không chậm trễ, khởi động lại xe, đánh lái rẽ hướng, vừa như lơ đãng mở miệng nói: “Ngươi và vị kia của ẩn thế gia tộc đàm phán không thành à?” Kiều Niệm cuộn người trên ghế, uể oải lên tiếng: “Xem như vậy đi.” Thật ra nàng căn bản không nghĩ sẽ đàm phán với Nhiếp Thanh Như.
Đàm phán chỉ là cái vỏ bọc.
Có lẽ Nhiếp Thanh Như còn ôm ảo tưởng dùng quan hệ máu mủ để ép nàng một bậc, nhưng từ đầu đến cuối nàng chỉ muốn gặp mặt Nhiếp Thanh Như lần nữa mà thôi.
Kết quả gặp mặt cũng không khác mấy so với dự liệu của nàng, hai người coi như là tan rã trong không vui... Sau đó, khả năng lớn là các nàng sẽ phải cứng đối cứng.
Giản Cấm vừa lái xe, vừa liếc trộm Kiều Niệm một cái, vẻ mặt phức tạp nhưng cũng không nói gì thêm... Mãi cho đến khi nàng lái xe đến bên ngoài tổng bộ Hồng Minh, vững vàng dừng lại.
Giản Cấm lúc này mới kéo phanh tay, nghiêng đầu nhìn cô gái chuẩn bị xuống xe, gọi nàng lại: “QIAO, có những lời nói nhiều cũng vô nghĩa. Nhưng ta vẫn muốn nói, chúng ta là bạn bè, bất kể lúc nào cũng là bạn bè. Dù cho Lục Đại Lão vì thân phận ràng buộc mà không tiện giúp ngươi, thì ta không có nhiều kiêng kị như vậy. Ngươi cần thì cứ nói với ta, ta theo gọi theo đến, tuyệt không hai lời!” Kiều Niệm một tay đã mở cửa xe, quay đầu nghe nàng nói với mình nhiều lời như vậy, trong lòng ấm áp, nét mặt lạnh lùng cũng theo đó dịu đi rất nhiều, gật đầu với nàng, mím môi dưới: “Ta biết.” Giản Cấm giơ tay làm dấu OK, cười thúc giục nàng: “Vậy ngươi về trước đi, có việc thì gọi điện.” Kiều Niệm thoải mái xuống xe, vẫy tay với nàng, ra hiệu bằng mắt bảo nàng đi trước.
Giản Cấm ăn ý không nói nhiều, đánh tay lái rời khỏi tổng bộ Hồng Minh, lái xe quay về đường Thiên Thần.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận