Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1576

Chương 1576: Thích gia phen này nhất định xong đời!
Cố Tam Nhãn nhìn hắn không nói lời nào, thật sự không nén nổi trái tim bát quái, mặt dày mày dạn hỏi: “Vọng gia, vừa rồi là ai gọi điện thoại thế?” Hắn thấy Diệp Vọng Xuyên không để ý tới hắn, kiên nhẫn mở miệng nói tiếp: “Ta nghe hình như có người nháo sự?” Người đàn ông nãy giờ vẫn chậm rãi uống cà phê cuối cùng cũng đặt ly xuống, hờ hững mở mắt, con ngươi sâu thẳm liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu cực kỳ lười biếng uể oải: “Không cần phải để ý đến, một kẻ ngốc thôi.” Cố Tam: “...” Mẹ ơi, đúng là hệ liệt sinh thời.
Vọng gia vậy mà lại văng tục, xem ra đối phương đúng thật là một... kẻ ngu ngốc!
Cố Tam quyết định không hỏi thêm nữa, dù sao trên đời này kẻ ngu ngốc nhiều vô kể, hắn tuy có lòng hiếu kỳ rất lớn nhưng không có hứng thú với hạng SB.
Hắn lại nhìn về phía người đang ngồi trên ghế sô pha, hạ giọng nói: “Vọng gia, bên Thích gia...” Thích Nghiên và Thích Dung Quang trong khoảng thời gian này hoạt động rất tích cực ở trong nước, đồng thời thông qua các mối quan hệ muốn chuyển một bộ phận sản nghiệp của Tập đoàn Hằng Phong về nước, còn tìm người mua đất.
Bình thường loại hình đầu tư từ bên ngoài vào như thế này đều rất dễ dàng lấy được đất trống.
Nhưng Tập đoàn Hằng Phong lại không mấy thuận lợi, mãi mà không lấy được mảnh đất mình muốn.
Cách đây không lâu Thích Nghiên đã tìm đến Thẩm gia, thông qua mối quan hệ của Thẩm Kính Ngôn sắp lấy được giấy tờ phê duyệt.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
“Bên Thích gia vẫn đang chạy quan hệ, muốn mau chóng lấy được mảnh đất trống đó.” Cố Tam ngừng một lát, rồi nói nốt nửa câu còn lại: “Vọng gia ngài có muốn...” “Bọn họ không lấy được mảnh đất đó đâu.” Diệp Vọng Xuyên dường như biết hắn định nói gì, ngón tay thon dài khuấy chiếc thìa cà phê, giọng cực kỳ lười nhác: “Bạc Cảnh đã đi xử lý rồi, Thích Nghiên chẳng mấy chốc sẽ nhận được tin tức.” Cố Tam vốn còn định nhắc nhở hắn một câu, sợ Diệp Vọng Xuyên quên mất chuyện này, không ngờ Vọng gia ra tay lại nhanh - chuẩn - độc như vậy.
Hắn lập tức im lặng.
Bởi vì không cần thiết phải nói nữa. Thích gia phen này chắc chắn xong đời!
“Tiểu thư Kiều...” Cố Tam ngẩng đầu đúng lúc nhìn về phía lầu hai, lại như nghĩ tới điều gì: “Tiểu thư Kiều ra ngoài từ sáng sớm, bây giờ vẫn chưa về ạ?” Diệp Vọng Xuyên cũng ngước mắt nhìn về phía lầu hai, nhưng không nói gì, chỉ lười biếng đáp: “Nàng đến trại an dưỡng thăm Giang Lão rồi.” “À.” Cố Tam lộ vẻ mặt “Thì ra là thế”, ngậm miệng lại, không hỏi thêm nữa.
Kiều Niệm thỉnh thoảng vẫn đến trại an dưỡng một chuyến, thời gian về không cố định, chuyện này rất bình thường. Hắn liền ra vẻ nghiêm chỉnh (xem mắt nhìn mũi), lại như đang suy nghĩ gì đó, nói: “... Vậy để ta gửi tin nhắn hỏi tiểu thư Kiều xem có cần hay không ta đến trại an dưỡng đón nàng.” Diệp Vọng Xuyên liếc mắt nhìn xuống hắn một cái, rất bình tĩnh khoanh tay lại, giọng điệu cực kỳ hòa nhã: “Ừm, không cần đâu.” Cố Tam: “?” Diệp Vọng Xuyên nhìn hắn với vẻ tự phụ lười biếng, giọng điệu thong thả: “Ta đi đón.”
*
Kiều Niệm đến trại an dưỡng thăm Giang Duy và đưa cho ông mấy viên thuốc nhỏ.
Sau khi đến trại an dưỡng, nàng cũng không vội vã rời đi ngay mà đẩy Giang lão gia tử ra ngoài đi dạo một lát, trò chuyện cùng lão nhân.
Hai người quay lại phòng bệnh, Kiều Niệm đợi bác sĩ đến đo huyết áp cho Giang Duy xong, hoàn tất kiểm tra định kỳ, mới cầm đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Nàng còn chưa kịp đi thì một tiểu y tá bên ngoài đi vào, vui vẻ nói với Giang Duy: “Giang Lão, Giang Tổng đến thăm ngài ạ.” Vẻ mặt Kiều Niệm có chút lạnh nhạt, không hề chậm trễ, nói với lão nhân trên giường bệnh: “Gia gia, ta đi trước đây, ngươi nhớ chăm sóc tốt cho chính mình.” “À, Niệm Niệm ngươi muốn đi sao?” Giang lão gia tử tỏ vẻ không nỡ, mấp máy môi, ban đầu định nói Nhị thúc của ngươi sắp tới, nhưng nghĩ đến những chuyện mà đứa con trai thứ hai của mình làm gần đây, ông lại giãn mày ra, không hề có ý định nhắc tới Giang Tông Nam, gật gật đầu, dịu dàng nói với cô gái: “Đi đi, ngươi về sớm nghỉ ngơi, đừng thức khuya, biết không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận