Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4714

Chương 4714: Niệm tỷ đưa tin tới cửa
Lúc này, có một người của ẩn thế gia tộc bị dọa phát sợ tiến lại gần hắn, thấp giọng nói: “Tiết Lão, chúng ta sẽ không về không được đấy chứ?” Lão giả áo xanh khẽ quát: “Đừng nói nhảm.” Người vừa nói chuyện thấy thần sắc hắn nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, liền rụt cổ lại, quay về vị trí của mình, nhưng trong lòng vẫn không yên. Trên boong thuyền, tâm trạng người người ảm đạm như trong cảnh gió thảm mưa sầu, không biết rốt cuộc Kiều Niệm muốn làm gì. Trong khoang thuyền. Xuân Lôi cũng đang hỏi cô gái: “Sun, ngươi định xử lý đám người này thế nào?” Kiều Niệm mặt mày lạnh tanh, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, vắt chân dài, ngồi một cách tùy ý, nói: “Để bọn hắn đưa tiền tới chuộc.” Xuân Lôi: “Như vậy có phải là quá hời cho bọn họ rồi không?” “Ừm.” Kiều Niệm đã sớm nghĩ đến chuyện này, dừng một chút rồi chậm rãi mở miệng nói: “Sẽ không. Ta không muốn tiền mặt, muốn thứ khác.” “?” Xuân Lôi ở Châu F đã quen thẳng thắn trực tính, nhíu mày lại, ánh mắt đầy vẻ mê mang, không hiểu lắm cái gọi là "thứ khác" trong miệng Kiều Niệm là gì. * Nhưng cũng cùng lúc đó. Đảo Thượng và ẩn thế gia tộc cũng nhận được kiện chuyển phát nhanh giống nhau. Một chiếc túi giấy da bò màu vàng đất đơn sơ được một nhân viên chuyển phát nhanh không mấy bắt mắt đưa đến tận tay đại chủ giáo Côn Đình vào sáng sớm. Nhân viên chuyển phát nhanh đưa xong kiện hàng liền chạy mất. “Đại chủ giáo, đây là...” Nhã Các Bố đi theo bên cạnh hắn, cẩn thận xem xét chiếc túi giấy da bò trông có vẻ bình thường kia, vươn tay ra: “Thân phận ngài tôn quý, vật này không rõ lai lịch, hay là để ta mở ra đi.” Côn Đình tránh tay hắn: “Không cần, từ Châu F gửi tới, phía trên có ký tên, Q.” “Q?” Nhã Các Bố ngẩn ra, đứng tại chỗ nhưng phản ứng cực nhanh: “... Không phải là Kiều Niệm đấy chứ?” Côn Đình vừa sải bước đi vào bên trong Xu Mật Viện, vừa trả lời: “Chính là nàng.” “Sáng sớm nàng đưa cho ngài thứ này là có ý gì?” Nhã Các Bố nhắm mắt lẽo đẽo đi theo sau hắn. Hai người thoáng cái đã đi đến địa bàn của phe trung lập, Côn Đình đẩy cửa văn phòng ra, sải bước lớn đi vào, ra lệnh cho người đi theo vào. “Đóng cửa lại.” “Vâng.” Nhã Các Bố thuận tay đóng cửa lại. Chỉ thấy Côn Đình đi đến sau bàn làm việc, kéo ghế xoay ra ngồi xuống, bàn tay thon dài xé mở niêm phong của túi giấy da bò, dùng tay không lấy đồ vật bên trong ra. “Đại chủ giáo!” Mi tâm hắn giật mạnh, bước nhanh tới ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận