Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 6094

Trương Dương nghe thấy mà huyệt thái dương giật thon thót, mí mắt cũng giật lia lịa, trong miệng lẩm bẩm: “Từng đứa đều điên rồi, ta phải tranh thủ thời gian gọi người.” Mục Thịnh còn đang nhoài người trên lan can xem kịch, lại lười biếng nói: “Ngươi yên tâm, các nàng chỉ là đánh nhau nho nhỏ thôi, không dám gây chuyện ở chỗ của ta đâu.” “Ha ha.” Trương Dương dừng lại, cười lạnh với hắn, liếc thấy vẻ mặt hắn không hề lo lắng, mà càng giống như đang đồng tình: “Ta khuyên ngươi nên tranh thủ lúc ta gọi điện thoại mà mau chóng đến xem thử, kẻo chỗ này của ngươi hôm nay phải đóng cửa ngừng kinh doanh luôn đấy.” Mục Thịnh ngẩn người, nhìn hắn đã đi rồi, liền tiếp tục nhoài người trên lan can hút thuốc, không mấy để lời nói của Trương Dương vào lòng. Hắn không phải là không muốn quản, mà đây là trò nháo kịch của mấy tiểu nha đầu, hắn đường đường là nam nhân không tiện nhúng tay vào. Lại nói, trong giới thiếu gia tiểu thư này trò gì cũng có, đây chỉ là trò đùa nhỏ kiểu dọa nạt của học sinh cấp hai, cấp ba thôi, hắn cũng đâu phải cha mẹ người ta, việc gì phải nhúng tay vào... Trong phòng bao. Quan Nghiễn bị tiếng nhạc điếc tai nhức óc bên trong làm cho màng nhĩ đau nhói, lại nhìn thấy quả cầu ánh sáng năm màu lấp lóe bên trong, càng phải đưa tay che mắt lại. Chỉ hành động theo bản năng này của nàng lại chọc tới một tràng cười. Mấy cô nàng bạch phú mỹ tuổi không lớn lắm tắt nhạc đi, rồi đứng dậy bình phẩm nàng từ đầu đến chân. “Chỉ là nàng ta thôi à?” “Trông cũng chẳng ra sao cả, còn chẳng bằng tiểu minh tinh dáng đẹp mà ta gặp khi đi xem show ở Milan trước đây. Cái mũi kia sửa rồi, vết tích phẫu thuật thẩm mỹ rõ ràng quá.” “Cằm cũng là giả, gọt xương rồi.” “Đồ nhà quê ở đâu ra mà dám phách lối như vậy ở Kinh Thị.” Quan Nghiễn bỏ tay ra, hơi thích ứng với ánh đèn nhấp nháy ở đây, nhìn lướt qua một loạt nữ sinh đang túm tụm ngồi trên ghế sô pha. Cố ý nhìn người ngồi giữa. “Lương Na?” Nàng lộ vẻ mặt kỳ quái, càng giống như khó nói thành lời, chứ không phải sợ hãi. Hắc Trường Trực bên cạnh Lương Na ôm vai nàng ta, không mấy vui vẻ, trầm giọng nói: “Ngươi gọi ai là Lương Na đấy? Tên Lương Na cũng là để ngươi gọi à?” Quan Nghiễn chú ý tới cô ta, nhướng mày, rất nể mặt trả lời một câu: “Ồ, vậy ta phải gọi nàng ta là gì?” Hắc Trường Trực cười khẩy, ném chìa khóa xe lên bàn rồi lớn tiếng ra lệnh cho mấy tên côn đồ cùng vào: “Lột đồ nàng ra.” Đoạn mi không nói hai lời, nhìn về phía người phụ nữ đang đứng giữa phòng bao, kích động nói: “Ta đã sớm bảo ngươi đừng có phách lối rồi.” Hắn đưa mắt ra hiệu cho thủ hạ, xem ra cũng không phải lần đầu làm chuyện này, nở nụ cười lạnh hèn mọn: “Hầu hạ 'mỹ nữ' cho tốt vào, tiện thể chụp ảnh thì chụp, quay video lại cho cẩn thận, người ta sẽ biết nên làm gì và không nên làm gì.” “Chờ chút.” Quan Nghiễn đưa tay ngăn những kẻ muốn lại gần. Ngược lại nhìn về phía Lương Na nãy giờ vẫn chưa nói chuyện, vẻ mặt như vừa mới hiểu rõ chân tướng, vừa bất cần vừa phách lối nói: “Vậy ra là ngươi bảo bọn hắn tới tìm ta? Mục đích là để cho ta một bài học?
Bạn cần đăng nhập để bình luận