Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 61

Chương 61: Tiểu tổ tông đến từ Kinh Thị
Khu A Nam Uyển, khu nội trú tầng 8, tầng này tất cả đều là phòng bệnh độc lập, kèm theo điều hòa không khí, TV, thậm chí còn được trang bị tủ lạnh riêng và một phòng khách nhỏ độc lập.
Kiều Sân lúc này căng thẳng đến lòng bàn tay ứa mồ hôi, nàng buổi chiều tan học liền vội vàng về nhà, thay một bộ quần áo còn tỉ mỉ hóa trang, đi theo Phó Qua tới bệnh viện, cùng nhau thăm viếng một người thân thích nghe nói thân phận cực kỳ quý giá đến từ Kinh Thị.
Kiều gia mặc dù có tiền, nhưng dù sao tại Nhiễu Thành cũng không chen chân vào được giới thượng lưu, huống chi là với tới được Kinh Thị.
Cho nên khi nghe Phó Qua nói người bọn họ muốn thăm tuổi tuy nhỏ, nhưng lại là bảo bối của tất cả mọi người trong Phó gia, ngay cả Phó Phu Nhân cũng phải dỗ dành dỗ dành, là một tiểu tổ tông không thể chọc nổi.
Nàng trên đường đi đều căng thẳng không yên, ngay cả Phó Qua cũng nhìn ra được.
Trước khi vào phòng bệnh, Phó Qua quan tâm nắm chặt bả vai nàng, dịu giọng an ủi: “Đừng lo lắng, ngươi đã chuẩn bị nhiều đồ chơi cho Thần Thần như vậy, ngươi tốt như thế, hắn sẽ thích ngươi.”
“Huống chi ta còn ở bên cạnh ngươi, sợ cái gì.”
Kiều Sân khuôn mặt trắng như tuyết, nghe vậy thoáng an tâm một chút, thẹn thùng cụp mắt xuống, kéo cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: “Ta sợ ta làm không tốt, làm ngươi mất mặt.”
Phó Qua lại rất thích dáng vẻ nàng toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào mình, điều mà Kiều Niệm vĩnh viễn không làm được. Hắn cúi đầu, dùng tay cưng chiều véo mũi cô gái, mỉm cười, thể hiện rõ khí phách nam tử hán: “Đồ ngốc. Đây không phải có ta sao? Mẹ ta và anh trai bọn họ đều ở đây, chúng ta vào đi.”
“Ân.”
Kiều Sân vừa nghĩ tới lại phải chạm mặt Phó Phu Nhân, liền nhớ lại cảnh tượng hôm nay các nàng cùng nhau chịu thiệt ở phòng giáo vụ, trong lòng không thoải mái và lo sợ.
Nụ cười trên mặt cũng có vẻ hơi miễn cưỡng, nàng kéo tay Phó Qua, cùng nhau mở cửa phòng bệnh.......
Trong phòng bệnh, một tiểu nam hài khoảng chừng 5 tuổi đang ngồi trên giường bệnh, gương mặt xinh đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ, dáng vẻ đáng yêu như băng tuyết.
Chỉ là vẻ hung dữ trong đôi mắt kia lại rất đậm.
Phó Phu Nhân vẫn luôn nhiệt tình vây quanh bên cạnh hắn.
“Mẹ, ca. Ta mang Giận Giận đến đây. Thần Thần không sao chứ?” Phó Qua lên tiếng chào hỏi người trong phòng bệnh.
Phó Phu Nhân và Phó Tư Niên đồng thời quay đầu lại, Phó Phu Nhân chỉ “Ân” một tiếng không mặn không nhạt, rồi không thèm để ý đến Kiều Sân nữa.
Hiển nhiên bà vẫn còn vì chuyện sáng sớm tại trường Nhất Trung mà giận chó đánh mèo nàng.
Kiều Sân có chút không biết làm sao, trong lòng càng thêm tủi thân, chuyện này lại không thể trách nàng, ai biết được Kiều Niệm lại là người thấy việc nghĩa hăng hái làm cơ chứ, chính Phó Phu Nhân cũng đâu có nói cho các nàng biết người thân thích nhà mình kia lại là một nhị thế tổ lăn lộn ngoài đường.
Cũng may Phó Qua nhẹ giọng nói chuyện với nàng, giúp nàng giải vây: “Giận Giận, ngươi không phải đã mua lê cho Thần Thần sao? Hay là gọt một quả lê cho Thần Thần đi?”
Kiều Sân đang khổ sở vì không có cơ hội thể hiện mình, nghe vậy liền gật đầu lia lịa: “Ta đi ngay đây.”
Không đầy một lát, nàng đã gọt xong quả lê, còn đặc biệt có tâm không gọt sạch vỏ, mà lợi dụng vỏ lê biến những miếng thịt lê nhỏ thành hình những chú thỏ con đáng yêu, tràn đầy lòng tin bưng qua.
“Bá mẫu, ta gọt ít hoa quả cho Thần Thần.”
Phó Phu Nhân vốn chướng mắt nàng, lúc này chính mình dỗ không nổi đứa bé, thấy nàng bưng hoa quả tới, tạo hình hoa quả lại không tệ, liền tránh ra vị trí, hiếm khi nhìn thẳng nàng một cái: “Ngươi thử xem Thần Thần có ăn hay không?”
Không phải chỉ là dỗ một đứa trẻ thôi sao, Kiều Sân tràn đầy tự tin đi đến bên giường bệnh, ôn nhu nhiệt tình chào hỏi cậu bé trên giường: “Ngươi tên là Thần Thần phải không? Chào ngươi. Ta là bạn của chú Phó Qua của ngươi.”
“......” Không có phản ứng lại nàng.
Kiều Sân không nản lòng, dùng tăm xiên một miếng lê hình thỏ đưa tới: “Thần Thần có đói không, có muốn ăn một miếng lê không? Ngươi nhìn quả lê này trông thật giống một chú thỏ con, chú thỏ con trông thật đáng yêu, bọn chúng đang gọi Thần Thần chơi cùng kìa.”
Diệp Kỳ Thần cuối cùng cũng nhìn nàng, cặp mắt tựa Hắc Diệu Thạch kia phản chiếu bóng dáng của nàng, Kiều Sân trong lòng căng thẳng, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, cho là mình đã thành công.
Ai ngờ.
“Ngươi là đồ ngu ngốc?” (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận