Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4469

“Ngọa Tào!” Tần Tứ cười, để tránh Giang Ly và Diệp Vọng Xuyên nổi xung đột, lôi lôi kéo kéo đem người đi. Hắn còn không quên nói với Diệp Vọng Xuyên một tiếng: “Kiều Muội Muội, Vọng gia, chúng ta đi trước đây. Hai người cứ từ từ nói chuyện, có gì thì nói rõ ràng là được.”
Diệp Vọng Xuyên chờ bọn hắn đi rồi. Lúc này mới không nhanh không chậm nói với nữ sinh: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Bọn hắn lái xe tới. Xe dừng ở ven đường gần khu tham quan, dưới một gốc nhãn tươi tốt, cành lá rậm rạp vừa vặn che khuất ánh nắng, những đốm nắng lấm tấm rải xuống thân chiếc xe con màu đen... Kiều Niệm đi tới ghế phụ, mở cửa xe lên trước. Sau khi lên xe, nàng thuận tay tìm dây an toàn thắt lại cho mình, nghiêng đầu lại thấy người đàn ông cũng đã lên xe, hạ kính xe xuống, đặt khuỷu tay ra ngoài. Diệp Vọng Xuyên khởi động xe, rồi đưa tay bật điều hòa trong xe, hỏi nữ sinh có nóng không, lúc này mới hạ cửa sổ xe bên phía hắn xuống, để không khí bên ngoài lưu thông vào. Sau đó hắn chủ động mở miệng: “Người kia có quan hệ với mẫu thân của ta.”
Kiều Niệm lần đầu tiên nghe hắn nhắc tới phụ mẫu, không khỏi nghiêng mặt qua, che giấu vẻ phức tạp nơi đáy mắt, ánh mắt lạnh nhạt. “Nàng......”
“Đừng nghĩ nhiều, ta và nàng không có liên hệ. Nói đúng hơn là, từ khi ta sinh ra không bao lâu, nàng đã trở về nhà mẹ đẻ của mình, không còn liên hệ gì với ta và Diệp gia cả.” “Mãi cho đến gần đây, nàng và ông ngoại của ta mới bắt đầu tìm đến cửa, nghe ý tứ đại khái là những năm nay nàng không thể sinh thêm con cái, cần tìm người về phụ giúp bọn họ.” Diệp Vọng Xuyên dường như biết nàng muốn hỏi gì, dùng lời lẽ ngắn gọn súc tích tổng kết mối quan hệ đôi bên. Tay Kiều Niệm không cử động, chỉ hơi nghiêng đầu qua, giật giật khóe miệng, hắng giọng một cái: “Ngươi như vậy có tính là đồng bệnh tương liên với ta không?”
Diệp Vọng Xuyên quay đầu nhìn nàng, có lẽ không ngờ Kiều Niệm sẽ nói như vậy, đôi mắt sâu thẳm hiếm khi thoáng ngỡ ngàng, rồi nơi khóe miệng hiện lên ý cười: “Kiều Thần đây là đang an ủi ta sao?”
Kiều Niệm nhìn hắn cười, cảm giác nặng nề như trái tim bị siết chặt trong nháy mắt vừa rồi cũng vơi đi không ít, liền cố ý nhíu mày nói: “Cũng không hẳn. Dựa theo cách nói của ngươi, ta dường như còn tốt hơn ngươi một chút... Xét về độ thảm, vẫn là Diệp thiếu của chúng ta thảm hơn.”
“Chậc.” Đáy mắt Diệp Vọng Xuyên dâng lên từng gợn sóng lăn tăn, tâm trạng tốt lên, cũng không cảm thấy những lời này là khó nói ra nữa. Hắn nói càng lúc càng nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận