Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 470

Trong cục cảnh sát.
Bọn họ không gặp được Trần Viễn trước tiên, mà là nhìn thấy Tần đồn trưởng mà Kiều Vi Dân quen biết.
Kiều Vi Dân rất giỏi trong việc xử lý đạo lí đối nhân xử thế, vừa thấy người đàn ông, lập tức đưa tới một điếu thuốc, cùng đối phương hàn huyên vài câu, mới đi vào chủ đề.
“Tần đồn trưởng, là thế này, đứa cháu trai của ta rốt cuộc phạm vào chuyện gì, sao lại bị đưa đến cục cảnh sát?”
Hắn rất giúp Trần Viễn nói đỡ, cười nói: “Hắn học giỏi, học ở trường Nhất Trung Nhiễu Thành, còn là học sinh khá giỏi của lớp A, bình thường nhìn rất ngoan ngoãn, không giống như là đứa trẻ biết gây chuyện.”
Tần đồn trưởng quen biết hắn nhiều năm, hồi công ty của Kiều Vi Dân còn hoạt động, đã từng giúp hắn giải quyết việc khó, cho nên Kiều Vi Dân đích thân tìm đến, hắn rất nể mặt, cầm điếu thuốc nhưng không hút, mân mê trên tay, ngập ngừng nói: “Tối hôm qua đại đội chúng ta đột kích kiểm tra khu vực đường Vọng Giang, kiểm tra đến quán bar Bầu Trời thì gặp phải hắn, từ trên người hắn lục soát ra được…”
Hiện tại người trẻ tuổi rất thích một loại hàng cấm, mang theo thứ này là phạm pháp!
Mi tâm Kiều Vi Dân giật mạnh mấy cái, không dám tin Trần Viễn sẽ làm ra chuyện như vậy.
Trần Thẩm cũng không tin Trần Viễn sẽ làm ra chuyện này, vẻ mặt sốt ruột nhìn về phía cảnh sát: “Trưởng quan, các ngài có nhầm lẫn gì không? Trần Viễn hắn không phải loại trẻ con đó, trước kia hắn lăn lộn bên ngoài xã hội đen cũng không đụng vào mấy thứ đó, bây giờ về trường đi học sao lại đụng vào chứ…”
Tần đồn trưởng nhíu mày liếc nhìn nàng một cái, nói với ý tứ sâu xa: “Hắn trước kia còn từng lăn lộn ngoài xã hội à? Vậy thì không có gì lạ.”
Nghe Kiều Vi Dân nói, hắn còn tưởng là học sinh tốt thế nào, hóa ra là một tên tiểu lưu manh.
“Ta không có ý đó, ta…”
“Trần Thẩm, đừng nóng vội, để ta nói.” Kiều Vi Dân ngăn Trần Thẩm lại, sợ nàng càng sốt ruột lại càng nói bậy. Lông mày hắn giãn ra, nhìn về phía người đàn ông, giọng trầm xuống: “Tần đồn trưởng, là thế này, đứa bé kia từng có một thời gian nổi loạn giữa chừng, đi theo mấy thanh niên lêu lổng chơi bời, nhưng bản tính không xấu. Chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, hắn đang học lớp 12, sắp thi đại học rồi, hai ngày nay đều không đến trường, giáo viên trong trường cũng đang hỏi thăm hắn, ngươi xem... có thể nể mặt ta, thả người trước được không?”
Chuyện của Trần Viễn này hắn thấy có thể lớn có thể nhỏ, Trần Viễn rốt cuộc có phải loại người mang theo hàng cấm hay không không quan trọng, quan trọng là xử lý tiếp theo như thế nào.
Nếu như bên cảnh sát này sấm to mưa nhỏ rồi thả người, thì chuyện này coi như chưa từng xảy ra.
“Thành tích hắn tốt, tương lai nhất định có thể thi đậu đại học trọng điểm, nếu như trong hồ sơ lưu lại vết nhơ, trường học có thể sẽ không nhận hắn nữa. Đứa nhỏ này bản tính thật sự không xấu, lại hiếu thuận, thường xuyên phụ giúp mẹ mình bày quán bán hàng, loại trẻ con này sao lại dính vào thứ đó được.”
Kiều Vi Dân ánh mắt sáng rực nhìn hắn, thái độ rất rõ ràng: “Tần đồn trưởng, ngươi nói có đúng không?”
Đặt vào lúc bình thường, đây cũng không tính là chuyện lớn, bình thường tìm chút quan hệ là có thể đưa người ra, trừ phi trong nhà không muốn tìm quan hệ để lo lót.
Kiều Vi Dân biết mình ở chỗ hắn vẫn còn chút thể diện, vốn không lo lắng không bảo lãnh được Trần Viễn ra…
Ai ngờ.
“Kiều Tổng, lần này không được.” Thái độ đối phương trông rất kiên quyết: “Thật sự không được.”
Nói xong, hắn nhìn quanh một lượt, xác định xung quanh không có người khác đi qua, mới ngập ngừng nói: “Nếu là trước kia ngươi mở lời với ta thế này, ta chắc chắn sẽ nể mặt ngươi. Nhưng lần này thì khác. Lần này là cấp trên chỉ đạo toàn thành phố đột kích kiểm tra, ngay đêm đó đã báo toàn bộ danh sách những người bị bắt lên rồi. Ý của cấp trên là toàn bộ phải xử lý nghiêm, toàn bộ đều phải đưa tin thông báo... Ta một đồn trưởng nhỏ làm sao có quyền lực lớn như vậy để thả người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận