Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 5160

Nữ sinh toàn thân ướt đẫm cảm thấy không quá dễ chịu, đối mặt với câu hỏi của hắn, vẫn kiên nhẫn đáp lại: “Ân, khứu giác của cá mập rất nhạy bén, cho nên chúng có thể dễ dàng ngửi thấy mùi máu tươi trong biển rộng, đồng thời bị mùi máu tươi thu hút mà truy đuổi người rơi xuống nước từ khoảng cách cả ngàn mét. Nhưng cũng chính vì mũi của chúng quá nhạy cảm, nên chúng không thích những mùi có tính kích thích, đặc biệt là mấy thứ ta bảo ngươi chuẩn bị, chanh, bạc hà và rau thơm, đó là những mùi mà chúng ghét nhất, vào thời khắc quan trọng có thể dùng để xua đuổi chúng.”
“Vậy làm sao ngươi biết bọn chúng đuổi không kịp tới?” Sơn Mỗ vẫn không hiểu lắm. Kiều Niệm vắt khô nước biển trên quần áo, thản nhiên nói: “Việc này phải cảm ơn gió biển hôm nay. Hôm nay thổi gió Đông Nam, gió sẽ đẩy nhanh tốc độ dòng nước.”
“Ngươi hỏi đây là vấn đề toán học, nếu có hứng thú, đợi ta trở về, sẽ bảo người gửi cho ngươi hai quyển sách tới.”
Mắt Sơn Mỗ sáng lấp lánh, cuối cùng nhoẻn miệng cười: “Tạ ơn.”
Kiều Niệm không thích cảm giác quần áo dính nhớp trên người, liền nhắc nhở hắn: “Nãi nãi lớn tuổi rồi, về trước sưởi ấm thay quần áo đi.”
Sơn Mỗ kịp phản ứng, quay đầu nhìn thấy bờ môi bà nội mình đã tím tái vì lạnh, cũng mất đi tâm trạng nói chuyện tiếp với Kiều Niệm, vội vàng nói một tiếng với những người khác, lo lắng đưa nãi nãi của mình về nhà. Kiều Niệm cũng chậm rãi đi theo sau bọn họ, từng bước một đi về phía căn nhà trên núi....... Khi bọn họ trở về thì bất ngờ đụng phải người đàn ông vừa đi ra tìm người. Người đàn ông bung dù đứng trong màn mưa, căn nhà gỗ trên đảo biển cũng bị hắn làm nổi bật lên, tạo cảm giác như một khu nghỉ dưỡng trên núi. Diệp Vọng Xuyên khẽ mỉm cười nói gì đó vài câu với Sơn Mỗ, Sơn Mỗ cười cảm kích với hắn, đưa lão nhân về căn nhà gỗ của mình trước. Kiều Niệm liền thấy người đàn ông che ô đen, thong thả đi về phía mình... Đáy lòng nàng khẽ run lên không rõ lý do, một cảm giác chột dạ khó hiểu ập đến, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng hắn, còn đưa tay sờ lên chóp mũi mình. Ngay lúc nàng còn đang suy nghĩ vì sao lòng mình lại rung động như vậy, một chiếc ô đã che kín mưa gió trên đỉnh đầu. Lời chất vấn mà nàng dự đoán đã không đến, người đàn ông chỉ nghiêng hẳn chiếc ô trong tay che trên đầu nàng, nói với nàng: “Về trước thay quần áo đi, đừng để bị cảm.” Kiều Niệm cuối cùng cũng ngẩng mắt nhìn hắn, đôi mắt đen láy tràn đầy nghi hoặc, dường như không hiểu tại sao hắn lại không có phản ứng gì, trông bình tĩnh đến vậy. Diệp Vọng Xuyên dắt tay nàng, kéo người về phòng, rồi đi chuẩn bị nước tắm. Sau đó đi ra nói với Kiều Niệm: “Ngươi tắm trước đi, ta đi tìm Sơn Mỗ lấy bộ y phục.”
Kiều Niệm nhìn hắn bình tĩnh đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại, nhất thời không hiểu ra sao cả, dứt khoát cởi quần áo tắm trước. Nước biển mặn, dính trên người cảm giác rất khó chịu, cũng may Diệp Vọng Xuyên đã chuẩn bị nước nóng, Kiều Niệm nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận