Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 205

Chương 205: Ta đi, hắn nhìn thấy cái gì
Điện thoại màu đen của người đàn ông sáng lên ánh sáng dịu nhẹ, nhưng trọng điểm không phải là cuộc gọi.
Mà là tấm hình trên màn hình chờ!
Trên tấm ảnh là một nữ sinh mặc đồ ngủ, trông rất trẻ trung. Ngũ quan của nàng sinh đẹp tinh xảo, làn da rất trắng, mí mắt lại mỏng, làm nổi bật đôi mắt vừa sáng vừa tròn, đuôi mắt hơi nhướng lên khiến nàng trông có chút phỉ khí.
Trên chiếc cổ trắng như tuyết treo một sợi dây chuyền Lục Mang Tinh, viên kim cương nhỏ trên dây chuyền phát ra ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh đèn.
Nàng dường như đang đứng đó, thần sắc có vẻ hơi không tự nhiên, tay cầm một con rối, nở một nụ cười rất nhạt với ống kính.
Ngoan vô cùng!
Người này, hắn nhắm mắt lại cũng biết —— Kiều Niệm!
Trong lòng Giang Ly chuông báo động vang dội, chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, hoàn toàn không hiểu tấm hình này từ đâu ra.
Màn hình chờ điện thoại của Vọng gia sao lại là Niệm Niệm?
Tấm hình này chụp lúc nào?
Hắn lập tức cảm thấy đứng không vững, cầm điện thoại di động chạy lên lầu.
Trên lầu hai im ắng, cánh cửa phòng ở giữa khép hờ, bên trong tối đen như mực, không bật đèn.
Diệp Vọng Xuyên đẩy cửa phòng, nhẹ chân nhẹ tay đi vào, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn từ bên trong, có thể thấy người trên giường ngủ rất say.
Hắn không khỏi nhớ tới giọng nói khàn khàn của Kiều Niệm lúc mới từ phòng giải phẫu ra, không khỏi đau lòng. Hắn đứng bên giường, xoay người giúp nàng kéo chăn lên một chút.
Kiều Niệm hiếm khi ngủ say như vậy.
Nàng thực sự quá mệt, mệt đến nỗi không còn sức lực để mở mắt, cho nên dù có người đến gần, nàng cũng không hề phát hiện.
Mãi cho đến khi, dường như có một 'con muỗi' chạm nhẹ lên trán nàng, lành lạnh, mềm mại.
Nàng lúc này mới bị đánh thức, theo bản năng nhíu mày, hé mắt ra, nhìn thấy bóng người mơ hồ bên giường, hỏi: "... Ta ngủ bao lâu rồi?"
Diệp Vọng Xuyên thấy nàng ngồi dậy từ trên giường, chăn tuột khỏi người, bèn giúp nàng nhặt tấm chăn từ dưới đất lên, nói: “Ngủ không lâu lắm, ngươi chỉ ngủ hơn một tiếng thôi.” “Cháo nấu xong rồi, ngươi xuống ăn chút gì trước đi, ăn xong rồi ngủ tiếp.” Đầu óc Kiều Niệm chậm rãi hoạt động trở lại, cơn buồn ngủ đến nhanh mà đi cũng nhanh. Chỉ là ngủ một lát, nàng vẫn cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, không muốn cử động nhiều. Nàng ngồi trên giường, nhắm mắt định thần một lát, cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn, nói với người đàn ông cao lớn chân dài: “Ngươi xuống trước đi, ta tắm rửa xong sẽ xuống ngay.” Tắm rửa xong sẽ xuống ngay?
Trong bóng tối, người đàn ông phong thái lỗi lạc nhíu mày, đôi mắt đen nhánh lóe lên một tia cảm xúc phức tạp. Hắn đút hai tay vào túi quần, nhìn nàng không chút e dè rời giường, đến tủ quần áo tìm đồ sạch để thay, đôi môi mỏng hơi nhếch lên kinh ngạc.
Xem ra vai trò “bạn tốt” này của hắn đã làm hơi quá thành công rồi!
Thành công đến mức nàng nhanh chóng xem hắn như “Cậu” thật!
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
“Bên ngoài nhiệt độ thấp, ban đêm dễ bị lạnh, lúc xuống nhớ mặc ấm một chút.” Ánh mắt hắn gần như không đè nén nổi ham muốn chiếm hữu mang tính xâm lược, nhưng động tác lại rất tự nhiên khi đi ra ngoài, còn giúp Kiều Niệm đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Giang Ly đang cầm điện thoại của hắn đứng đó, vừa hay đụng phải hắn.
Khi nhìn thấy hắn, ánh mắt Giang Ly rõ ràng né tránh.
“Ờm, ta lên đưa điện thoại, ta không thấy gì hết.” Ngọa Tào, hắn vừa mới thấy cái gì vậy trời! Tim Giang Ly đập thình thịch, quả thực không dám tin vào mắt mình. Nhưng loại chuyện này, hắn không có mặt mũi nói ra, nói ra lại khiến hắn trông như cố ý nhìn trộm vậy.
“Có người gọi điện cho ngươi, vừa mới cúp máy, ngươi gọi lại cho nàng đi.” Giang Ly nói rồi nhét điện thoại vào ngực hắn.
Rồi vội vàng chạy biến, như một làn khói xuống lầu trước, cứ như có ma đuổi sau lưng vậy.
Một tuần mới đã đến, khóa chặt CP Niệm Niệm không Vọng.
Các bảo bối ơi, vote nào.
Tiếp theo sẽ là màn 'đánh mặt' tiểu cặn bã
Bạn cần đăng nhập để bình luận