Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4120

Chương 4120: Nam Thiên Dật thất vọng để hắn rời đi
Chỉ có Tạ Thính Vân là lập tức hiểu được ý của Nam Thiên Dật, cũng thở dài theo, lần này đã không thể thuyết phục được nữa. Nam Thiên Dật với ngũ quan lập thể, đôi mắt thâm thúy liếc nhìn hắn, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng hắn, ra hiệu hắn không cần căng thẳng, bản thân mình không hề tức giận: “Về đi.” Nam Lăng nhìn ra hắn đã quyết tâm, đáy mắt thoáng hiện tia mất mát, nói một tiếng với Tạ Thính Vân và Quý Nam rồi quay người chuẩn bị rời đi. Khi đi ngang qua Diệp Vọng Xuyên và Kiều Niệm, hắn hơi do dự, cuối cùng vẫn không hạ mình xuống để chào tạm biệt họ, cứ thế rời đi. Nam Thiên Dật nhìn thấy hết thảy những điều này, lại không kìm được mà thở dài: “Ai!” Nếu như Nam Lăng cuối cùng có thể vứt bỏ cái gọi là sĩ diện hão, đường đường chính chính nhận ra bản thân mình kiêu ngạo tự mãn đến mức nào, luôn mang thành kiến đối với người khác. Có lẽ tương lai giữa hắn, Diệp Vọng Xuyên và cả Niệm Niệm không chừng còn có thể phá băng được mối quan hệ. Kiều Niệm vốn không phải người hẹp hòi, chuyện tối nay cũng không phải là đại sự gì ghê gớm, nhưng với tính cách và cách làm việc của Nam Lăng thì nhất định hai nhóm người không thể đi chung đường được. Hắn cũng không cần thiết phải hao tâm tổn trí giới thiệu họ với nhau. Nam Thiên Dật nghĩ thông suốt rồi, điều chỉnh lại cảm xúc, làm như thể Nam Lăng chưa từng đến, chào hỏi Kiều Niệm và mọi người cùng đi: “Chúng ta mau chóng qua đó thôi, đừng để Phong Lão và những người khác đợi lâu.” Phong Dục và mọi người đang ngồi ở bàn tròn trên sân thượng, đương nhiên đã nhìn thấy và nghe thấy toàn bộ sự việc vừa xảy ra, chỉ là không một ai trong số họ nhúng tay vào. Đợi Nam Thiên Dật, Tạ Thính Vân và những người khác tới nơi và ngồi vào chỗ, Phong Dục nhiệt tình mời họ, sắp xếp chỗ ngồi, rồi mới như vô tình hỏi một câu: “Người trẻ tuổi vừa rồi là ai vậy?” Nam Thiên Dật thoáng lộ vẻ cay đắng, nhìn vào mắt hắn, mang theo ý cầu tình: “Là một đứa cháu trong nhà ta tên Nam Lăng, còn trẻ người non dạ, có chút không hiểu chuyện.” “Ồ.” Phong Dục sắc mặt vẫn bình thường, rót cho hắn một chén trà, khuôn mặt sạm đen cười nói: “Yên tâm, ta chỉ hỏi vậy thôi.” “Ta biết.” Nam Thiên Dật nâng chén trà lên kính: “Phong Lão, ta xin lấy trà thay rượu mời ngài một chén.” Phong Dục cũng cười ha hả uống cạn chén trà, nhưng trong lòng đã đưa Nam Lăng vào sổ đen của Đệ Nhất Nghiên Cứu Sở. Hắn nể mặt Nam Thiên Dật và Tạ Thính Vân nên sẽ không làm khó Nam Lăng, nhưng cũng sẽ không giúp đỡ, xem như ngầm phong sát Nam Lăng trong giới của mình. Toàn bộ Độc Lập Châu cũng chỉ có vài vòng tròn quan hệ đỉnh cấp. Đệ Nhất Nghiên Cứu Sở ngầm phong sát Nam Lăng, tương đương với việc chặt đứt nửa con đường 'Thanh Vân Lộ' của hắn, tương lai hắn muốn bước chân vào tầng lớp cao nhất ở Độc Lập Châu e rằng sẽ rất khó khăn. “Phong Lão đặt tiệc ở đây sao?” “Nàng ấy muốn trở về, ta khó khăn lắm mới có được người kế nhiệm, thế nào cũng phải tổ chức cho nàng một bữa tiệc 'tiếp phong yến' chứ.” “Đúng vậy.” Nam Thiên Dật nhìn ra thái độ của Phong Dục, đành cười khổ, cũng không nói thêm gì. Dù sao Kiều Niệm cũng là ân nhân cứu mạng của lão bà hắn, đối với hắn có ơn nặng như núi, hắn phân biệt rõ ràng ai quan trọng hơn, cho nên chỉ cười đáp lại lời của Phong Dục. Phong Dục cũng chỉ nói đến đó là dừng, ngước mắt nhìn những người khác trên bàn ăn, tìm chủ đề khác để làm nóng bầu không khí, tiện thể gọi nhân viên phục vụ: “Có thể dọn món lên được rồi.” ** Ở một diễn biến khác, Nam Lăng đã về đến nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận