Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 417

Chương 417: Tiểu dược hoàn đều đưa 20 viên một phần
Sự vật tốt đẹp ai mà không thích.
Kiều Niệm ngưng mắt nhìn thêm một lát, nhíu mày, ừm, thật đẹp mắt.
Diệp Vọng Xuyên đương nhiên phát hiện nàng đang nhìn chằm chằm tay mình, hắn cố ý cầm lấy vật trong tay, để nàng nhìn rõ hơn một chút, môi mỏng hơi nhếch lên, nhìn chăm chú nàng, nói “Người ngươi muốn mời ăn cơm?” Kiều Niệm không rời mắt đi được, không giấu diếm hắn, thẳng thắn thừa nhận nói: “Ân, hôm nay tình cờ gặp người quen, người nhà biết ta ở Kinh Thị, nhắn tin cho ta, hẹn ta ăn cơm. Ta vốn định không làm phiền bọn hắn, nhưng đã gặp rồi thì thôi, dứt khoát trước khi đi tranh thủ thời gian ăn một bữa cơm. Ngoài ra ta còn có thứ muốn đưa cho bọn hắn.” Nàng tính toán một chút, tiểu dược hoàn của Giang Lão Gia Tử sắp hết rồi.
Lần này nàng mang đến hai phần, một phần cho Nhiếp Di, phần còn lại là chuẩn bị cho Giang Lão Gia Tử.
Mỗi người đều là 20 viên.
Số thuốc này là do nàng thức đêm làm gấp trước khi đến Kinh Thị.
Giang Ly thường nhắc đến bên tai nàng rằng sức khỏe lão gia tử không tốt, nàng chưa từng xem kỹ cho Giang Lão Gia Tử, nhưng nghe Giang Ly miêu tả, lão nhân gia có lẽ là lúc trẻ mệt nhọc quá độ, làm hao tổn sức khỏe. Sau khi về già, các chức năng cơ thể không theo kịp, hậu quả xấu của việc phung phí sức khỏe lúc trẻ liền hiện rõ ra.
Loại này trong trung y gọi là hao tổn quá độ.
Bình thường kiểm tra không ra bệnh gì lớn, nhưng bệnh vặt lại không dứt. Thuộc loại không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đủ để tra tấn người.
Diệp Vọng Xuyên: “Ngự Phủ cũng không tệ. Khẩu vị thanh đạm, thích hợp tụ tập ăn uống, ai cũng ăn được. Người ngươi muốn mời cơm ấy, ta bảo Cố Tam đi đặt trước.” Ngự Phủ?
Kiều Niệm nhớ ra rồi.
Ngày nàng đến Kinh Thị, hắn từng dẫn mình đi nếm thử món ăn Tô Châu, nơi đó hình như gọi là Ngự Phủ.
Nàng đảo mắt nghĩ ngợi, địa điểm không tệ, hương vị cũng được, nàng không thích ăn món Tô Châu, nhưng hôm đó cũng ăn không ít.
Mấu chốt là đầu bếp của nhà hàng đó ngoài món Tô Châu ra lại còn biết làm gà cay, nói thế nào nhỉ, biết rất toàn diện.
Nàng hoàn hồn, nhìn về phía nam nhân trước mặt, nhíu mày, đôi mắt đen láy: “Có dễ đặt trước không? Nếu không dễ đặt thì để ta tự mình làm.” Diệp Vọng Xuyên đặt vật trong tay xuống, gương mặt tuấn tú đẹp như họa thủy tỏ ra thản nhiên phóng khoáng, như gió xuân tháng tư thổi qua, không hiểu sao lại trấn an lòng người. “Dễ đặt thôi. Bảo Cố Tam đi nói một tiếng là được.” Cố Tam: ...
Vọng gia, cũng chỉ có ngài mới nói chuyện đặt chỗ ở Ngự Phủ nhẹ nhàng như đi ăn quán ven đường vậy!
Diệp Vọng Xuyên thật sự không coi việc đặt chỗ ăn cơm là chuyện gì to tát, mắt hơi khép hờ, giọng trầm thấp hỏi nàng: “Các ngươi hẹn xong thời gian chưa, định ăn vào hôm nào?” Điện thoại vừa lúc rung lên.
Kiều Niệm cầm điện thoại di động lên, cúi đầu liếc nhìn.
Giang Lão Gia Tử vừa hay trả lời tin nhắn của nàng, nói với nàng rằng trưa ngày kia có thời gian.
Nàng ngước mắt, đôi mắt trong veo sáng ngời, đuôi mắt ẩn chứa vẻ bất cần, thờ ơ nói: “Vậy trưa ngày kia đi. Buổi tối ta phải về Nhiễu Thành, nghỉ ngơi một ngày rồi đến trường.” Cố Tam đứng bên cạnh không nhịn được liền thốt lên: “Kiều tiểu thư, cô còn muốn đi học sao?” Cô ấy rốt cuộc có biết thành tích của mình không vậy!
Nàng chính là thiên tài trăm năm có một của Thanh Đại đấy!!!
Thi đạt điểm tối đa, 650!
Lần này chắc chắn đậu Thanh Đại rồi.
Kiều Niệm không biết Diệp Vọng Xuyên và Cố Tam đã biết thành tích thi của nàng từ chỗ hiệu trưởng Thanh Đại, nên nhìn hắn một cái đầy khó hiểu, không rõ hắn đang kích động cái gì.
“Không đến trường thì đi đâu.” Nói xong, nàng không cho Cố Tam cơ hội trả lời, cầm cặp sách lên, học theo dáng vẻ phóng khoáng của nam nhân kia nói: “Chuyện đặt chỗ nhờ ngươi vậy, ta về phòng trước.” “Ừm.” Diệp Vọng Xuyên dõi mắt nhìn theo bóng lưng nàng, hai tay đút túi, hồi lâu không thu hồi ánh mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận