Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 59

Chương 59: Sớm muộn cũng khiến ngươi cút khỏi Nhất Trung
Mặt lão sư hóa học trong nháy mắt đen sì như đáy nồi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, mặt không biểu cảm chỉ vào bảng đen, hô: “Triệu Tĩnh Vi, đi lên, ngươi lên giải bài tập trên bảng đen.”
Bị lão sư gọi tên, nàng lúc này mới phát hiện vẫn đang trong giờ học, nàng vốn không nghe giảng, làm sao biết làm bài, nàng cắn môi, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, không biết làm sao đứng ở đó: “Lão sư, ta......”
Kiều Sân như được chúng tinh phủng nguyệt ngồi tại vị trí trung tâm nhất hàng thứ ba, nghe thấy động tĩnh phía sau, lại thấy Triệu Tĩnh Vi đang cầm điện thoại trong tay, liền chủ động giơ tay lên.
“Lão sư.”
Nàng đã chắc suất được cử đi Nhân Nghệ, lại là học sinh giỏi văn nghệ của lớp, tương lai tiền đồ vô lượng, lão sư trong lớp ít nhiều đều nể mặt nàng, thấy nàng giơ tay, sắc mặt dịu đi, nặn ra một nụ cười.
“Kiều Sân đồng học, có chuyện gì?”
Kiều Sân vén lọn tóc mai bên tai, nhẹ giọng nói: “Ba bài tập kia ta nghĩ ra một cách giải, có thể cho ta thử một chút không?”
“Cái này......” Lão sư hóa học vốn định giáo huấn Triệu Tĩnh Vi vì chơi điện thoại di động trong lớp của hắn, nhưng nàng đã mở lời, lão sư nhanh chóng nghĩ đến Kiều gia sau lưng nàng, do dự một chút, cũng nể mặt nàng, hướng về phía Triệu Tĩnh Vi hất cằm, không kiên nhẫn nói: “Đi, ngươi ngồi xuống đi!”
Rồi quay sang, mặt mày tươi rói nói với Kiều Sân: “Kiều Sân đồng học, ngươi lên đây đi, để ta xem hướng giải bài của ngươi có đúng không.”
Kiều Sân đứng lên, đi về phía bục giảng.
Triệu Tĩnh Vi ở hàng sau thoát được một kiếp, không khỏi ném ánh mắt cảm kích về phía nàng, vẫn còn sợ hãi mà ngồi xuống.
Nàng cắn răng, ánh mắt lấp lóe không yên.
Kiều Niệm này rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?
Bài đăng trên Post Bar của trường sao lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi?
*
Rất nhanh đã đến giờ tan học.
Thẩm Thanh Thanh thu dọn xong cặp sách, hớn hở mời nàng: “Kiều Niệm, có muốn cùng về nhà không?”
“Không được.”
Kiều Niệm có rất ít đồ, Thẩm Thanh Thanh chỉ thấy nàng bỏ kẹo cao su, điện thoại và một cái máy tính bảng vào trong cặp sách, ngay cả một quyển sách cũng không mang về liền kéo khóa cặp lại. Kiều Niệm đeo ba lô lệch trên vai trái, đứng dậy, dáng vẻ đầy bất cần: “Ta còn có việc, muốn đến một nơi.”
Thẩm Thanh Thanh thấy nàng thật sự không định mang sách vở về, “Ồ” một tiếng, lưu luyến nói: “Vậy được rồi. Lần sau chúng ta đi cùng nhau.”
“Ừ.”
Kiều Niệm đáp một tiếng, xem như đồng ý với nàng.
Trên mặt nàng lập tức lộ ra nụ cười mừng rỡ, rất giống một tiểu mê muội hẹn được thần tượng. Thấy Lương Bác Văn cũng đã dọn xong cặp sách đang ghen tuông bĩu môi, liếc mắt về phía Kiều Niệm, eo thon chân dài, đúng là con gái mà!
“Người ta đã đồng ý lần sau hẹn ngươi rồi, còn ngốc đứng đó làm gì, đi!” hắn bá cổ Thẩm Thanh Thanh còn đang ngẩn ngơ, gần như là lôi người ra khỏi phòng học.
Kiều Niệm nhìn theo bóng lưng đùa giỡn của hai người, hơi nhíu mày, cũng đẩy ghế về chỗ cũ, sải đôi chân dài chuẩn bị đi.
Kết quả vừa đi đến cửa phòng học, một người tức giận đùng đùng chạy tới, chặn nàng ở cửa ra vào.
“Kiều Niệm, bài đăng trên Post Bar của trường có phải là do ngươi xóa không?”
Người vừa nhịn cả buổi, cuối cùng tìm được cơ hội này không phải Triệu Tĩnh Vi thì là ai?
Tiếng hét này của nàng thu hút không ít người đến xem náo nhiệt.
Kiều Niệm nhíu mày lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, phun ra mấy chữ: “Tránh ra, chó ngoan không cản đường!”
Đủ hung ác!
Gia cảnh Triệu Tĩnh Vi bình thường nhưng nàng luôn đi theo bên cạnh Kiều Sân, mọi người đều biết quan hệ của nàng và Kiều Sân rất tốt, Kiều Sân lại là phú nhị đại nổi danh trong trường, nên trong trường ít nhiều gì người ta cũng nể mặt nàng vài phần.
Bị Kiều Niệm nói như vậy, mặt nàng đỏ bừng lên, cắn răng, tức giận hét lên: “Ngươi đừng phách lối, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi trước mặt mọi người, khiến ngươi phải cút khỏi Nhất Trung!”
Kiều Niệm đã đi vòng qua nàng, ngay cả đáp lại cũng chẳng buồn.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận