Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 5493

Chương 5493: Mục thiếu, Ngải Lâm Na tiểu thư muốn gặp ngươi
Mục Địch nhắm mắt lại, thống khổ nói: “Cha, ngươi đừng ép ta, ta không thích nàng.”
“Ta không cần ngươi thích nàng, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn bồi dưỡng tình cảm với nàng, chờ đến thời cơ thích hợp, các ngươi nên kết hôn thì kết hôn.” Lời nói của Mục Kình Thiên băng lãnh giáng xuống người Mục Địch, không mang theo chút tình cảm nào. “Ngươi ưa thích Ngải Lâm Na, nàng thích ngươi sao? Nàng rốt cuộc là ưa thích ngươi hay là ưa thích lợi dụng ngươi, ngươi phân biệt cho rõ ràng hả?”
Mục Kình Thiên giọng điệu lạnh lẽo nói: “Ta không thể chịu đựng con của mình biến thành một tên phế vật chỉ biết yêu đương, nhưng ta chỉ có một đứa con trai, cho nên ta sẽ không động tới ngươi... Nếu như ngươi còn cứ không nghe lời như vậy, ta chỉ đành động đến nàng. Minh bạch?”
Mục Địch chỉ cảm thấy như có một sợi dây thừng siết trên cổ, hắn càng giãy dụa, sợi dây thừng trên cổ càng siết chặt lại cho đến khi hắn sắp không thể hô hấp. Con ngươi hắn phủ lên một tầng màu u ám, từ bỏ giãy dụa: “Ta sẽ trở về.”
Đầu dây bên kia đạt được mục đích liền cúp máy ngay tức khắc, Mục Địch chỉ có thể nghe thấy tiếng bận vô cảm truyền đến từ di động, tiếng tút tút tút đập vào dây thần kinh của hắn. Hắn bỗng nhiên giơ tay lên. “Bành!”
Chiếc điện thoại đắt đỏ đâm vào tường, vỡ tan tành rơi xuống tấm nệm trên đất, cảnh tượng trông thấy mà giật mình. Trợ lý đúng lúc này gõ cửa đi vào. Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn lập tức như bị người túm lấy gáy, không dám thở mạnh một tiếng, khúm núm đi vào, thấp giọng nói. “Mục thiếu, Ngải Lâm Na tiểu thư nói muốn gặp ngươi.”
“......”
Trợ lý chờ thật lâu không nhận được trả lời, cử động cổ, cẩn thận ngẩng đầu quan sát phản ứng của hắn, do dự có nên lặp lại lần nữa không. Mục Địch cuộn ngón tay bóp chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi rồi lại buông nắm đấm đang siết chặt ra, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi chuyển cáo nàng, ta muốn rời đi hai ngày.”
“A?” Trợ lý không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn qua hắn. Mục Địch bắt gặp vẻ kinh ngạc không kịp thu lại trên mặt trợ lý, càng cảm thấy châm chọc. Hắn giật giật khóe miệng, không nén xuống được vẻ âm lãnh ngoan độc nơi đáy mắt, lồng ngực như bị ép sắp nổ tung. Mục Địch còn bật ra tiếng cười lạnh: “Ngươi từng gặp qua con vịt chưa?”
“?” Trợ lý sợ hãi: “Mục, Mục thiếu?”
Người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu phác họa vòng eo thon gọn, giày da giẫm qua những mảnh vỡ điện thoại trên mặt đất, đi đến trước tủ rượu, đưa tay rút ra một chai rượu mạnh từ bên trong, vặn nắp rót một ly, nâng tay uống nửa ly vào bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận