Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1092

**Chương 1092: Lại gặp phải kẻ không có mắt**
Trên đầu nàng vẫn đội mũ lưỡi trai, vành nón không bị kéo quá thấp, có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng kia.
Kiều Niệm vừa đến bên ngoài Hải Thúy Các, liền nhận được tin nhắn Thẩm Vu Quy gửi riêng cho nàng: [ Ta gặp chút chuyện, sẽ đến muộn một chút, ngươi cứ cùng các đồng học của các ngươi chờ ta một lát được không? ]
Buổi sáng nàng đã thấy tin nhắn trong nhóm.
Thẩm Vu Quy đã nói chuyện này trong nhóm rồi.
Kiều Niệm tiện tay trả lời tin nhắn, sau đó cất bước đi vào bên trong Hải Thúy Các.
Hải Thúy Các có cấp bậc trên trung đẳng, chắc chắn không thể so sánh với Lan Đình, nhưng ở khu vực thị trấn đại học này đã được tính là cấp bậc rất cao.
Kiều Niệm vừa đi vào liền nghe thấy âm thanh tranh chấp kịch liệt bên trong.
“Bao sương kia là chúng ta đặt trước!”
“Thì sao nào? Chúng ta đến trước. Đến trước được trước chưa nghe qua à?” Giọng một nữ sinh cất cao, không mấy dễ nghe, ngữ khí rất ương ngạnh: “Với lại, khoa Trung y các ngươi có bao nhiêu người mà cần bao sương lớn như vậy? Các ngươi muốn liên hoan, ở đại sảnh tùy tiện một bàn nào cũng ngồi đủ rồi, làm gì phải lãng phí tài nguyên.”
“Ngươi!”
Kiều Niệm đi tới, liền thấy một nữ sinh có dáng vẻ rất đáng yêu, mặt búng ra sữa, giờ phút này đang mặt đỏ bừng, ngực phập phồng dữ dội, rõ ràng là bị tức đến mức không nhẹ nhưng lại không biết phản bác thế nào.
Đối diện nữ sinh mặt búng ra sữa là hơn mười người, dẫn đầu là một nữ sinh vóc dáng cao gầy, gương mặt tỏ rõ vẻ kiêu căng cuồng vọng, không coi ai ra gì.
Nàng nhíu mày, kéo vành nón xuống một chút, gỡ tai nghe ra, đi tới hỏi, giọng rất khàn: “Có chuyện gì vậy?”
“Giảng viên của chúng ta đã đặt bao sương trước, nói là để tân sinh tụ họp một chút trước khi nhập học, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm... Kết quả lúc chúng ta đến thì người của khoa Lâm sàng cũng đang tìm chỗ.” Nam sinh khoa Trung y kia dường như cũng chưa từng gặp tình huống này, đang luống cuống tay chân, không biết can ngăn thế nào.
“Bọn hắn cũng muốn bao sương, nhưng bao sương đã hết từ sớm. Thấy chúng ta đi hỏi nhân viên phục vụ, bọn họ nhất quyết bắt chúng ta phải nhường bao sương ra. Tống Điềm thấy chướng mắt nên đã cãi nhau với bọn hắn.”
Nhắc đến chuyện này, hắn tức giận bất bình siết chặt nắm đấm: “Nữ sinh kia tên là Triệu Nhược Kỳ, nàng ta đã trả tiền đặt cọc trước, còn chúng ta không ai mang tiền theo người. Bây giờ ý của nhà hàng đại khái là muốn chúng ta nhường bao sương cho bọn họ!”
Gặp phải chuyện thế này thật sự rất tức giận!
Bọn họ đặt bao sương trước, đối phương rõ ràng không đặt chỗ, lại ỷ thế hiếp người.
Đặc biệt là trong tình huống khoa Lâm sàng và khoa Trung y vốn đã có mâu thuẫn, đối phương vừa nghe nói bọn họ là khoa Trung y, liền luôn miệng nói ‘khoa Trung y các ngươi’, giọng điệu lộ rõ vẻ khinh mạn và xem thường.
Tất cả đều là sinh viên cùng trường, cho dù khoa Trung y không phải khoa nổi bật, đối phương cũng không cần thiết phải tỏ ra vẻ ta đây hơn người như vậy, thật khiến người khác đặc biệt khó chịu!
“Nghe nói giảng viên của bọn họ đã gọi điện thoại cho quản lý...” Nam sinh cau mày nén giận, trong lòng cực kỳ không đồng tình với cách làm của Lương Lộ, nhưng lại bị ràng buộc bởi quan niệm đạo đức “Tôn sư trọng đạo” nên không tiện nói gì.
Vốn là bọn họ đặt bao sương trước, đám người Triệu Nhược Kỳ của khoa Lâm sàng đến sau lại nhất quyết đòi giành, lão sư không những không khuyên can mà còn giúp gọi điện thoại.
Quá ức hiếp người!
Kiều Niệm ngước mắt nhìn thấy quản lý của Hải Thúy Các, trước đây Diệp Vọng Xuyên từng đưa nàng đến đây ăn cơm một lần, chính là người quản lý này tiếp đãi.
Nàng đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, đưa tay nhấn vành nón xuống một chút rồi đi về phía người quản lý.
*
“Vừa rồi Lương Giáo Thụ gọi điện thoại cho ta, bao sương này dứt khoát cứ để cho...” Quản lý Hải Thúy Các đang nói chuyện này với nhân viên phục vụ.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận