Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 3781

Cùng lúc đó.
Địch Tây Thành cũng hành động.
Hắn không giống những người khác tán loạn như ruồi không đầu, mà có mục tiêu rõ ràng, đuổi theo về hướng đông nam.
Phía đông nam cánh rừng này có một lối vào núi, chỉ có nơi đó mới lên núi được.
Nếu muốn tránh né sự truy đuổi, hắn sẽ trốn vào trong núi.
Sự thật chứng minh hắn đã đoán đúng.
Một lão nhân dắt theo đứa bé bảy, tám tuổi chắc chắn chạy không nhanh, hắn không lãng phí bao nhiêu thời gian đã đuổi kịp hai ông cháu.
"A! Gia gia." Theo sau tiếng kêu của đứa bé không cẩn thận vấp phải tảng đá ngã xuống đất, lão giả kia cuối cùng dường như cũng từ bỏ, ngừng chạy.
Lão giả đỡ đứa cháu trai đang khóc nức nở dậy, không nhìn người vừa đuổi kịp mình, cũng không quay đầu lại mà nói: "Các ngươi đuổi theo ta hai mươi năm, chẳng qua là muốn đem toàn bộ hạng mục nghiên cứu trước kia của nàng chôn vùi hết mà thôi... Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta không biết gì cả. Mặc kệ các ngươi tin hay không, nhóm người chúng ta từ khi quen biết cho đến lúc tách ra cuối cùng, chỉ toàn làm những việc xoay quanh viện trợ nhân đạo. Những cái gọi là nghiên cứu, hạng mục các ngươi nói... Ta hoàn toàn không biết!"
"Ta tin ngươi mà." Địch Tây Thành thản nhiên đáp lại từ phía sau, giọng nói mang theo ý cười, cực kỳ ôn hòa dễ nói chuyện.
Lão giả dường như không tin đối phương lại nói như vậy, giống như người tuyệt vọng đột nhiên nhìn thấy một tia sáng hy vọng, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Địch Tây Thành không nghi ngờ gì là một nam nhân trẻ tuổi.
Hắn mặc áo có mũ trùm đầu che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt kia lại có sự rạng rỡ cởi mở đầy mê hoặc, khiến người ta bất giác buông lỏng cảnh giác.
"Ngươi..."
"Suỵt." Địch Tây Thành ra dấu im lặng, rồi móc từ trong túi ra một khẩu súng, hờ hững lên đạn ngay trước mặt lão giả.
Biểu cảm lão giả khẽ thay đổi, kéo cháu trai ra bảo vệ sau lưng, mặt lộ vẻ không dám tin nhìn hắn: "Ngươi không phải nói tin tưởng ta sao..."
"Đúng vậy, ta tin ngươi." Tiếng súng ngắn lên đạn hòa cùng giọng nói tản mạn của hắn tạo thành một sự hài hòa cố ý. Địch Tây Thành nhìn vào mắt đối phương, chợt cười: "À, ta tin ngươi không có nghĩa là ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Ngươi có nghe qua câu này chưa?"
"..."
"Trên thế giới này, chỉ có người chết mới khiến người ta yên tâm!"
Hắn nói xong, họng súng đen ngòm nhắm thẳng huyệt thái dương của lão giả.
Trốn tránh suốt hai mươi năm cuối cùng cũng đối mặt với ngày này, lão giả không nói được là sợ hãi nhiều hơn hay là giải thoát nhiều hơn.
Giọng hắn cực kỳ khô khốc vì căng thẳng, nhìn người trẻ tuổi vốn không quen biết trước mặt, nói ra lời khẩn cầu cuối cùng của mình: "Cháu trai ta không biết gì cả. Hắn còn nhỏ, sau khi ta chết, ngươi có thể đưa hắn về nhà bạn của ta được không? Các ngươi đã tìm được ta, hẳn là biết ta trốn ở đâu."
Đây là thỉnh cầu duy nhất của hắn.
Địch Tây Thành nhếch môi, không hề có ý định mềm lòng, chỉ nhếch mép nói: "Ngươi chết rồi, hắn cũng sẽ sớm đi cùng ngươi thôi. Như vậy ngươi có thể tự mình chăm sóc hắn, chẳng phải ngươi sẽ càng yên tâm hơn sao?"
"Các ngươi ngay cả trẻ con cũng không tha sao?!"
Lão giả lần này thật sự biến sắc, không thể tin nổi mà kéo cậu bé lùi lại hai bước, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.
"Hắn không biết gì cả!"
Địch Tây Thành không muốn nói nhiều với lão nữa, đang định ra tay.
Đột nhiên, trong rừng cây vang lên tiếng động cơ xe máy, tiếng ồn gào thét từ bốn phương tám hướng vọng tới, dường như có không ít người đang đến.
Phản ứng đầu tiên của Địch Tây Thành là trong đầu hiện lên bóng dáng một kẻ như túc địch, hắn thu lại vẻ ngả ngớn trong mắt, lập tức định nổ súng về phía lão giả.
Ngay vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, một luồng sáng mạnh từ phía đối diện chiếu thẳng vào mắt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận