Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1605

**Chương 1605 Niệm tỷ: Ta đi ra ngoài một chuyến**
Cố Tam pha hai chén cà phê đi ra, đặt một chén trước mặt Kiều Niệm, lại đặt một chén trước mặt Tần Tứ. Nhìn thấy vị trí của Tần Tứ không có ai, hắn kỳ quái hỏi: “Kiều tiểu thư, Tần thiếu đâu? Hắn chạy đi đâu không thấy rồi. Về rồi à?”
“Không có.” Kiều Niệm đối với cà phê thì xin miễn cho kẻ bất tài, có thể uống, nhưng không thích uống lắm, nàng liền không đụng vào, lười biếng trả lời: “Hắn ra ngoài nghe điện thoại. Hình như là mẹ hắn gọi tới.”
“Tần Phu nhân à.” Cố Tam lộ ra biểu lộ một lời khó nói hết.
Kiều Niệm không cẩn thận nhìn thấy biểu lộ trên mặt hắn, mở to mắt, có chút hứng thú: “Mẹ hắn quản hắn rất nghiêm à?”
Tần Tứ và Diệp Vọng Xuyên bằng tuổi nhau.
Diệp Vọng Xuyên đã sớm không ai quản, suốt ngày muốn làm gì thì làm nấy, hình như Lam Di cũng không quản được hắn.
Tần Tứ... Nàng nhìn ra hắn rất sợ mẹ hắn.
“Cũng không hẳn.” Cố Tam không biết nên nói với nàng thế nào, chủ yếu là nguyên nhân này có chút hủy hình tượng, nhưng hắn nghĩ lại, Tần thiếu dường như cũng chẳng có hình tượng gì, hắn cũng không còn gánh nặng trong lòng, nói rất trôi chảy: “Tần thiếu hắn quá thích chơi game, Tần Phu nhân liền cho rằng hắn cứ tiếp tục như vậy sẽ trở thành kiểu trạch nam trên mạng, suốt ngày ru rú trong nhà không ra khỏi cửa, chỉ biết chơi game. Cho nên Tần Phu nhân quản rất nghiêm Tần thiếu về phương diện chơi game... Tần Phu nhân cũng không phải không cho hắn chơi game, chỉ sợ hắn... chỉ biết chơi game, không chịu ra ngoài đi lại, làm quen thêm vài người.”
Cố Tam không nói tiếp.
Thật ra còn có một nguyên nhân nữa.
Trước kia, Vọng gia và mấy người bọn hắn chơi thân với nhau, các trưởng bối đều cảm thấy có người như Vọng gia đi đầu, thì Tần thiếu, Bạc thiếu bọn hắn thế nào cũng dễ tìm đối tượng hơn Vọng gia.
Ai ngờ người khó tìm đối tượng nhất lại thoát khỏi kiếp độc thân.
Hai người còn lại liền trở nên đặc biệt chói mắt.
Diệp Lão và đại tiểu thư lại còn đặc biệt thích khoe khoang cháu dâu nhà mình trong giới, cứ thế một lần rồi hai lần, Tần thiếu bọn hắn liền khổ sở.
“Ờ.” Kiều Niệm còn tưởng là lý do hiếu kỳ cỡ nào, không ngờ chỉ là sợ Tần Tứ thành trạch nam, nàng gật gật đầu, lộ vẻ mặt "Ta đã hiểu".
Cố Tam liếc nhìn nàng một cái, rất muốn nói: Kiều tiểu thư ngươi không hiểu!
Nhưng hắn lại thôi, không tiện nói quá rõ ràng. Đúng lúc này, Tần Tứ quay lại, hắn hầm hừ cầm lấy áo khoác vắt trên ghế, nói với Kiều Niệm: “Kiều muội muội, ta phải về một chuyến, hôm nay không chơi nữa, hôm nào lại hẹn ngươi cùng chơi năm người.”
“Ừ.” Kiều Niệm vừa nghe Cố Tam giải thích nguyên nhân xong, rất sảng khoái: “Đi đi.”
Tần Tứ khó khăn lắm mới tìm được Đại Thần kéo rank, còn chưa vui vẻ được bao lâu đã bị mẹ ruột gọi về đi xem mắt, trong lòng hắn tức sôi máu, tức giận phàn nàn: “Cũng không biết kẻ nào đã bán đứng ta, nói với mẹ ta là ta đang chơi game. Chậc, đợi ta biết đối phương là ai, tiểu gia đánh gãy chân hắn, để hắn biết tay vì tội mách lẻo.”
Hắn nói xong, còn vẫy tay với người đàn ông trên ghế sô pha, chào hỏi: “Vọng gia, ta đi trước.”
Diệp Vọng Xuyên nhíu mày, đôi mắt đen thâm thúy liếc hắn một cái, "Ừ" một tiếng: “Đi đi, để Cố Tam đưa ngươi.”
Cố Tam lập tức đi lấy chìa khóa xe: “Tần thiếu, ta đưa ngươi đi.”
Tần Tứ lái xe tới, nên không cần người khác đưa, hắn vẫy vẫy tay, vội vàng rời đi: “Không cần đâu, chính ta có xe, ta đi trước một bước.”
“Bái bai.”
Tần Tứ rất lưu luyến không muốn rời đi, nhưng mẹ hắn thúc giục gấp, hắn chỉ đành về trước để ứng phó với trưởng bối.
Sau khi hắn rời đi, điện thoại của Kiều Niệm rung lên.
Nàng cầm điện thoại di động lên, híp mắt nhìn.
Là một thông báo chuyển khoản ngân hàng.
Thích gia 700 triệu, đã chuyển vào tài khoản của nàng.
Kiều Niệm đứng dậy, tiện tay cầm mũ lưỡi trai đội lên đầu, cầm điện thoại lên nói: “Ta đi ra ngoài một chuyến.”
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận