Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 446

Chương 446: Ngươi hôm nay đi ánh nắng thiếu niên gió?
Phó Qua nào muốn tiếp tục đề tài này, tâm thần cũng có chút không tập trung, chỉ khổ nỗi không có cơ hội ngắt lời Ôn Tử Ngu mà thôi, lúc này tìm được lối thoát, hắn lập tức giữ chặt Chu Dương, trầm giọng nói: “Chúng ta đừng đứng ở đây nữa, đi ăn cơm thôi, ăn cơm trước rồi nói.”
*
Bên ngoài Thanh Đại, trên con đường cái, hai bên trồng một hàng cây nhãn thơm tươi tốt. Đang độ kim thu tháng Mười, cành lá cây nhãn thơm sum suê, gió nhẹ lướt qua, lay động những chiếc lá, lọt xuống những đốm nắng lấm tấm, nhìn cũng khiến người ta thấy thể xác tinh thần thả lỏng.
Kiều Niệm từ Thanh Đại đi ra liền thấy chiếc Hồng Kỳ đang đậu trên đường cái.
Thân xe màu đen trông cực kỳ khiêm tốn, nếu không chú ý sẽ không nhận ra biển hiệu xe, nhưng người đi đường nhìn thấy biển số xe vẫn sẽ không nhịn được mà nhìn chiếc xe đó thêm vài lần.
Kiều Niệm trả lời tin nhắn của Nhiếp Di, mới cất điện thoại đi, ngẩng mắt liền thấy cửa sổ xe hạ xuống, Cố Tam từ bên trong thò đầu ra, nhiệt tình chào nàng: “Kiều tiểu thư, ở đây!”
Kiều Niệm xoa xoa thái dương, bước nhanh đi qua.
Tay nàng còn chưa kịp mở cửa xe, cửa xe đã được mở ra từ bên trong.
“Thi xong rồi à?” Nghe thấy giọng nói này, dù chưa thấy người cũng có thể tưởng tượng được chủ nhân của giọng nói có dung mạo họa thủy đến mức nào!
Bên trong Kiều Niệm dâng lên một luồng cảm giác khô khốc, gật gật đầu: “Ân, vừa thi xong.”
Nàng xoay người lên xe trước, thuận tay đóng cửa xe lại, khuỷu tay dựa vào cạnh cửa sổ xe, lúc này mới nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh mình.
Nàng đều không chú ý hôm nay Diệp Vọng Xuyên mặc cái gì, lên xe mới nhìn thấy hôm nay hắn mặc áo jacket màu kaki phối cùng T-shirt trắng, gọn gàng lại đơn giản tùy ý. Cộng thêm làn da hắn trắng, ngũ quan lập thể anh tuấn, cực kỳ giống sinh viên mà nàng hay gặp trong khuôn viên Thanh Đại.
Kiều Niệm im lặng 2 giây, hơi híp mắt che giấu vẻ bất cần trong đáy mắt, hờ hững hỏi một câu: “... Ngươi hôm nay đi ánh nắng thiếu niên gió?”
“Phụt ha ha ha ha.” Cố Tam lái xe phía trước không nhịn được bật ra tiếng cười như điên, lòng thẳng miệng nhanh đậu đen rau muống: “Kiều tiểu thư, ngươi nói Vọng gia giả bộ nai tơ thì cứ nói thẳng là giả bộ nai tơ đi, còn nói uyển chuyển như thế làm gì. Ha ha ha ánh nắng thiếu niên gió... Ực...”
Hắn đang cười đến chảy cả nước mắt, bỗng nhiên chú ý tới trong kính chiếu hậu có một ánh mắt sắc như dao lướt qua.
Tiếng cười hóng chuyện của hắn lập tức cứng đờ trên mặt, đánh cái nấc cụt, cơ mặt hơi co giật, xong rồi, hình như hắn quá đắc ý vênh váo rồi!
“Vọng gia, ta không có ý đó. Ngươi cứ coi như ta không tồn tại, coi như ta không tồn tại...” Cố Tam rụt cổ lại, cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, nhưng trong lòng thì đã cười nở hoa.
Ai bảo Vọng gia giả bộ nai tơ làm gì!
Ngươi thử nhìn một con sư tử mặc quần áo bé xinh đáng yêu xem, cảm giác đó, nó không kỳ quái sao!
Vọng gia rõ ràng là sư tử mạnh mẽ, vì chiều lòng Kiều tiểu thư mà cứ nhất định phải tự biến mình thành mèo con, đây không phải là tự làm khó mình sao?
Hơn nữa, hắn thấy Kiều tiểu thư cũng đâu phải kiểu người thích tính cách của mèo.
Kiều tiểu thư thích kiểu non nớt, là cái kiểu non nớt như tiểu thiếu gia năm tuổi mặt phúng phính ấy!
Cái kiểu đó là trời sinh đáng yêu, không giả bộ được đâu!
Vọng gia nghĩ nhiều quá rồi!
Hắn lén lút liếc qua kính chiếu hậu quan sát hai người, chỉ là không dám nhìn trắng trợn như trước đó nữa, liếc trộm một hai cái rồi lại vội vàng thu mắt về.......
Kiều Niệm vốn chỉ là thấy hôm nay hắn đổi phong cách ăn mặc khác, thuận miệng nói một câu, không có ý gì khác, lúc này im lặng nửa giây, có chút bực bội, khô khan giải thích: “Ý ta là bộ quần áo này trông rất đẹp.”
“......”
Để tăng thêm độ tin cậy cho lời nói của mình, Kiều Niệm lại nhìn vào mắt hắn, gật đầu nhấn mạnh một lần nữa: “Còn có thể!”
Niệm tỷ: Tin ta đi, thiếu niên, còn có thể!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận