Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4041

Chương 4041: Vọng gia không làm người
Trương Dương quanh năm lăn lộn trong giới, trở thành bộ dáng nhân tinh như bây giờ, sao có thể không có mấy phần thủ đoạn? Cho nên đang nghe Lê Mạt dùng ngữ khí lơ đãng sửa lại ý tứ trong lời nói của mình, thái độ đối với nàng lập tức nhạt đi, có chút ngay cả thể diện bề ngoài cũng không muốn duy trì, dùng giọng điệu lãnh đạm nói: “Lê tiểu thư đừng quan tâm người khác là ai, chỉ cần nhớ kỹ trong nhóm không cho phép đặt tên trùng với ID kia là được.” Lê Mạt vân vê móng tay, không ngờ hắn nói chuyện thẳng thừng khó nghe như vậy, sau cơn xấu hổ, lại không tiện đắc tội Trương Dương, đành phải mỉm cười nói: “Ta biết rồi. Lát nữa về sẽ đổi.” Trương Dương đã nhạt tâm tư nói chuyện với nàng: “Ta còn có việc, không hàn huyên với Lê tiểu thư nữa. Tạm biệt.” Cơ mặt Lê Mạt co rúm, ẩn nhẫn không phát tác, còn miễn cưỡng duy trì thái độ văn nhã: “88.” Trương Dương trực tiếp dứt khoát cúp điện thoại. “Tút tút...” Lê Mạt nghe tiếng tút tút truyền đến trong điện thoại, mặt lộ vẻ sầu muộn nặng nề cất điện thoại, đặt túi xách lên đầu gối. “Lê tiểu thư, có thể xuất phát chưa ạ?” tài xế phía trước thấy nàng nói chuyện điện thoại xong, nhìn qua kính chiếu hậu, nhẹ giọng hỏi. Lê Mạt che giấu sự u ám nơi đáy mắt, hơi mím môi: “Có thể.”
**
Hôm sau. Kiều Niệm ngủ đến mười hai giờ trưa mới dậy. Nàng xuống lầu liền thấy Cố Tam đã làm xong bữa trưa, bày trên bàn ăn đợi nàng cùng ăn cơm. Mà người đàn ông mặc đồ ở nhà màu trắng đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách lật xem tạp chí tài chính kinh tế mới nhất, chiếc quần thường bằng vải sợi bông gai bọc lấy đôi chân dài của hắn, bộ đồ ở nhà đơn giản thoải mái lại được hắn mặc ra cảm giác tổng tài trong phim truyền hình vừa rời giường buổi sáng. Ngay cả một tia nắng chiếu vào từ ngoài cửa sổ cũng ưu ái hắn, dịu dàng rơi trên lọn tóc, giống như thêm một nét mực đậm trên bức tranh. Kiều Niệm luôn biết thưởng thức những sự vật đẹp đẽ, nếu không cũng không thể làm nhà thiết kế. Cho nên khi nàng từ cầu thang xoắn ốc đi xuống nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, rất tự nhiên bước chậm lại, còn đầy hứng thú huýt một tiếng sáo vang dội. “Huýt ~” Trông rất lưu manh. Trong vẻ lưu manh lại có chút phóng khoáng tùy ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận