Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 63

**Chương 63: Vọng gia chắc chắn sẽ không ăn dấm**
Trần Viễn cả người đều sững sờ, khí chất lêu lổng trên người thanh niên cũng yếu đi, nhìn chằm chằm vào mặt nàng như thể gặp quỷ.
“Ngươi...... chạy tới đi học?”
Hắn nói câu này mà cảm giác hoang đường như thể nghe tin sao chổi sắp đâm vào Trái Đất vậy!
Kiều Niệm nghiêm túc hỏi lại: “Ta không thể đi học được à?”
Trần Viễn nhất thời không biết trả lời thế nào.
Kiều Niệm có thể đi học hay không, dựa theo tuổi tác thì đương nhiên là có thể. Nhưng hắn biết mối quan hệ giữa Kiều Niệm và Tập đoàn Thừa Phong không hề tầm thường, hơn nữa, nàng còn biết y thuật... mạng lưới quan hệ lại càng rộng đến mức đáng kinh ngạc...
Ví dụ như ba hắn nằm viện ở bệnh viện thành phố lâu như vậy, nhìn qua thì ở phòng bệnh phổ thông 4 người trên tầng 6 khu Nam Uyển, nhưng phòng bệnh đó suốt cả một năm trời lại trùng hợp đến mức không có bệnh nhân mới nào vào, chẳng khác nào ba hắn ở phòng đơn!
Phòng đơn ở Bệnh viện Thành phố là nơi mà chỉ những người vừa có tiền vừa có quan hệ mới có thể ở được.
Kiều Niệm không chỉ để ba hắn ở, mà còn thực sự biến một phòng bệnh bình thường thành phòng đơn.
Mối quan hệ giao thiệp liên quan trong đó căn bản không thể nói rõ trong dăm ba câu, nàng giống như một ẩn số, đến giờ hắn cũng chỉ mới chạm tới được một góc nhỏ mà thôi.
Bây giờ lại nói cho hắn biết, một người như vậy lại muốn cùng hắn học trung học, thậm chí trở thành bạn cùng lớp với hắn, cảm giác này... Trần Viễn nghĩ ngợi, không hiểu sao lại nghĩ đến hình ảnh nhốt một con sư tử vào chuồng mèo...
Cách đó không xa, Cố Tam và Diệp Vọng Xuyên tìm người ở quầy y tá hỏi thăm, biết được Kiều Niệm đang ở tầng 6.
Đi theo đường tìm đến, vừa liếc mắt liền thấy cô gái nổi bật như 'hạc giữa bầy gà' ở cuối hành lang.
Cái khí chất phỉ khí đó.
Dù nhìn từ xa trong ánh sáng lờ mờ cũng có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chỉ là cậu trai bên cạnh Kiều tiểu thư là ai vậy?
Cố Tam nhanh chóng liếc nhìn sắc mặt của vọng gia nhà mình, trông vẫn ổn, dường như không tức giận, chỉ là vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt nặng hơn một chút, chuỗi Phật châu trên cổ tay hình như sắp bị hắn siết đứt...
Vọng gia, chắc là không 'ăn dấm' đâu nhỉ?
Ngô, vọng gia nhà hắn chắc chắn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà 'ăn dấm'!......
Bên hành lang.
Trần Viễn suy tư mười phút, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
“Nếu như ngươi có cách để ta quay lại trường học, ta có thể nghe lời ngươi, quay về đi học.”
“Nghĩ thông suốt rồi?”
Kiều Niệm có chút lười biếng, uể oải, nàng không thích quản chuyện người khác, càng đừng nói là giúp người khác quản một 'hùng hài tử', nhưng Trần Viễn thì nàng không thể không quản.
“Ngươi đã nghĩ thông suốt, ta sẽ lôi ngươi về, ngươi phải học hành cho giỏi, thi đỗ vào một trường tốt, không được có suy nghĩ làm xã hội đen nữa, nếu không ta sẽ không dễ nói chuyện như lần trước đâu. Ta mà quản không được ngươi thì chỉ có cách đổi phương pháp khác để quản. Theo nhận thức của ta, trẻ con không nghe lời thì phải bị đánh, đánh nhiều thêm mấy lần, đánh đến khi nào nghe lời thì sẽ dễ quản!”
Ý của nàng là nếu hắn lại đi làm xã hội đen, nàng định tìm người đánh hắn ư?
Trần Viễn vừa thấy buồn cười vừa thấy phiền muộn, trịnh trọng gật đầu: "Nam tử hán đại trượng phu, 'nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy'."
Kiều Niệm tạm thời tin hắn, khóe mắt liếc thấy Diệp Vọng Xuyên và Cố Tam cách đó không xa, nàng thu lại tầm mắt rồi nói với hắn: "Ta có chút việc, lát nữa sẽ không quay lại, ngươi nói với Trần Thẩm và Trần Thúc Thúc một tiếng."
Nàng trước giờ luôn 'vô ảnh đi vô tung', việc lại nhiều lại bận, Trần Viễn sớm đã quen, phất tay nói: "Ngươi đi đi, ta sẽ nói lại với cha mẹ ta."
“Ân.”
Kiều Niệm cất bước đi được vài bước.
Bỗng nhiên sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp đầy cảm xúc của cậu trai, giống như những lời đã kìm nén rất lâu, mãi không tìm được lối thoát để giãi bày.
“Kiều Niệm, ngươi nói xem, liệu 'hàn môn' có phải chỉ có con đường đọc sách mới có thể vươn lên hay không?”
“......” Có ý gì?
Trần Viễn đã kìm nén rất lâu, muốn hỏi nàng: "Cha mẹ ta không biết, nhưng ta luôn biết ngươi rất lợi hại. Ta từng cho rằng mình không lãng phí thời gian vào việc đọc sách thì cũng có thể lợi hại như ngươi, nhưng sau khi ra ngoài xã hội mới biết mọi chuyện không dễ dàng như vậy! Xã hội có quy tắc của xã hội, mà quy tắc xã hội chính là trò chơi do người giàu đặt ra, người nghèo chỉ biết giãy dụa trong trò chơi đó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận