Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4517

Hắn vừa tắm xong, làn da còn vương hơi ẩm, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến đường cong tuyệt đẹp nơi vòng eo, cùng đường nhân ngư ưu việt trên phần eo thon gọn. Dáng người cân đối, vai rộng eo hẹp, thảo nào mặc gì cũng đẹp. Kiều Niệm xưa nay hễ thấy đẹp là sẽ nhìn thêm vài lần, cho nên nàng rất bình tĩnh nhìn mấy lượt mà vẫn chưa động thủ. Diệp Vọng Xuyên môi mỏng hơi cong lên, bắt lấy tay nàng: “Muốn sờ thử xem không?” Kiều Niệm hơi suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc hỏi: “Có thể sờ sao?” Diệp Vọng Xuyên dứt khoát đặt tay nàng lên eo mình, bật cười khe khẽ, giọng điệu lười biếng: “Kiều Thần có hài lòng với thứ mình sờ được không?” Kiều Niệm dựa theo thái độ ‘không sờ là đồ ngốc’, sờ tới sờ lui mấy lượt, chép miệng, huýt sáo rất lưu manh: “Tám múi cơ bụng không tệ nha.” Diệp Vọng Xuyên: “......” Kiều Niệm vẫn không thu tay về, còn tiếp tục sờ thêm hai cái: “Có tiện nghi không chiếm là vương bát đản.” Diệp Vọng Xuyên bị nàng sờ đến mức lửa nóng nơi bụng dưới tán loạn, yết hầu nhấp nhô, hắn bắt lấy bàn tay đang làm loạn của nàng, giọng khàn đi: “Đừng quậy.” Kiều Niệm rất nghe lời dừng lại, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp kia lên, vô cùng nghiêm túc: “Ngươi thật sự không định thử với ta một chút sao?” Thật ra sau khi nàng tròn 18 tuổi đã nghĩ không phải là không thể. Sau đó Diệp Vọng Xuyên nói muốn đợi nàng đến tuổi kết hôn, bây giờ nàng cũng đã đến tuổi kết hôn rồi. Hai người đều có tình cảm với nhau, cũng đã đưa đối phương vào kế hoạch tương lai của mình. Kiều Niệm vẫn cho rằng đây là chuyện nước chảy thành sông, không nhất thiết cứ phải đợi đến một thời điểm nào đó mới có thể tiến tới. Nhưng nàng không đợi Diệp Vọng Xuyên trả lời, hơi híp mắt lại, rồi chậm rãi rút tay về: “Thôi bỏ đi, ngươi còn đang bị thương, ta cũng không thể động đến ngươi. Kẻo lát nữa ngươi lại phải vào bệnh viện, không biết giải thích với bác sĩ thế nào.” “......” Diệp Vọng Xuyên suýt bị nàng chọc cho tức cười, nghiến chặt răng hàm, đôi mắt sâu thẳm như mực nhìn nàng chằm chằm. “Ta dưỡng mười ngày nửa tháng là khỏi thôi!” “À, được thôi. Ta chờ ngươi khỏe lại.” Kiều Niệm chính là cố ý, cố tình khích hắn, ai bảo hắn cứ thích cậy mạnh đòi chắn trước mặt nàng rồi bị thương cơ chứ. Diệp Vọng Xuyên nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ không sợ trời không sợ đất của nàng, rõ ràng đáng giận như vậy, thế mà đúng lúc cơn giận của hắn lên đến đỉnh điểm, chút tức giận ấy lại tan thành mây khói, chỉ còn lại sự bất đắc dĩ và cưng chiều không biết phải làm sao với nàng... Kiều Niệm không để tâm nhiều như vậy, đùa xong liền đổ chút dầu hồng hoa vào lòng bàn tay phải, xoa lên vùng da bầm tím của hắn, vẻ mặt dần chuyển từ bất cần đời sang nghiêm túc. “Ta muốn xoa tan vết máu bầm cho ngươi, sẽ hơi đau một chút, cố chịu nhé.” Nàng vừa nói vừa bắt đầu dùng sức trên tay, ánh mắt cũng trở nên chuyên chú. Thoạt nhìn lần này Diệp Vọng Xuyên chỉ bị chút thương tích ngoài da, nhưng thực tế khi hắn cởi áo choàng tắm ra mới thấy vết thương không hề nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận