Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1348

Chương 1348: Ngài đã bị dời ra khỏi nhóm trò chuyện
Đường Uyển Như đau lòng ôm lấy nàng, nhìn hằm hằm người đàn ông trung niên trên ghế sa lon: “Tiêm Nhu nói sai chữ nào chứ, cha ngươi vốn dĩ không công bằng. Trước khi Kiều Niệm được nhận về, ông ấy thương Tiêm Nhu nhất, lần này Tiêm Nhu cũng là người bị hại, vậy mà ông ấy không nói một lời, gạch tên Tiêm Nhu khỏi gia phả. Trước kia lúc Tiêm Nhu thi đậu trường danh tiếng, đoạt giải piano, sao lão gia tử không nói Tiêm Nhu không xứng làm người nhà họ Giang...”
“Đủ rồi!” Giang Tông Nam không muốn nghe tiếp nữa.
Sâu trong nội tâm hắn làm sao không cảm thấy lão gia tử lần này quá không công bằng, nhưng dù sao đó cũng là phụ thân của mình, hắn không thể để vợ và con gái nói xấu lão phụ thân sau lưng.
Giang Tông Nam bật đứng dậy, mặt sa sầm, nghiêm nghị nhìn Giang Tiêm Nhu: “Chuyện này không còn cơ hội xoay chuyển nữa rồi, anh ngươi nói có lý. Nếu phải chọn một trong hai, ta hy vọng ngươi ra nước ngoài học chuyên sâu, mấy năm nữa quay về cũng vậy.”
Giang Tiêm Nhu ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn về phía hắn, căn bản là không thể chấp nhận kết quả này.
Giang Tông Nam không phải là không thể tiếp nhận kết quả như vậy, dù sao Giang Tiêm Nhu cũng giống Giang Nghiêu, trước nay luôn là niềm kiêu hãnh của hắn.
Môi hắn mấp máy, toàn thân tràn ngập cảm giác bất lực.
Hơn nửa ngày sau, hắn mới giơ tay, lặng lẽ vỗ vai Giang Tiêm Nhu, rồi cứ thế quay người đi lên lầu.
Hắn vừa đi, Giang Tiêm Nhu phảng phất như bị rút cạn toàn bộ sức lực, suýt nữa ngồi sụp xuống đất.
Chuyện càng làm nàng khó chịu vẫn còn ở phía sau.
Rất nhanh có người gọi điện thoại tới cho nàng, ban đầu là Nguyễn Tư Tư, sau đó còn có nhiều người hơn gọi tới, điện thoại của Giang Tiêm Nhu sắp bị gọi đến cháy máy.
Nàng không nghe máy, đám người Nguyễn Tư Tư liền gửi tin nhắn tới hỏi nàng.
Giang Tiêm Nhu nhấn mở tin nhắn của Nguyễn Tư Tư.
Ánh mắt cố tỏ ra bình tĩnh xem tiếp, nhưng đầu ngón tay lạnh lẽo đã bán đứng nội tâm của nàng.
[Nguyễn Tư Tư: Nghe nói ngươi bị lão gia tử nhà ngươi xoá tên khỏi gia phả? Vọng gia còn tuyên bố trong giới là muốn trục xuất ngươi ra khỏi vòng tròn. Tiêm Nhu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi không phải rất thân với Vọng gia bọn họ sao, sao họ lại trở mặt với ngươi?]
Hai chữ "xoá tên" đâm sâu vào mắt nàng, huống chi là những lời phía sau của Nguyễn Tư Tư, nhìn thì có vẻ quan tâm, nhưng thực tế là vòng vo dò hỏi tin tức.
Giang Tiêm Nhu càng xem sắc mặt càng trắng bệch.
Nàng siết chặt điện thoại trong tay, còn chưa kịp hoàn hồn sau những tin nhắn của đám người Nguyễn Tư Tư, rất nhanh, Wechat nhận được một tin nhắn thông báo.
【 Ngài đã bị dời ra khỏi nhóm trò chuyện 】.
Đầu ngón tay Giang Tiêm Nhu run rẩy, mặt trắng bệch nhấn mở thông báo Wechat kia, nhìn kỹ lại, nàng quả nhiên đã bị dời ra khỏi nhóm lớn.
Nàng nhớ trưởng nhóm là Diệp Vọng Xuyên.
Giang Tiêm Nhu đau thắt lòng, như bị người ta tát một cái thật mạnh, mặt trắng bệch không còn chút máu.
Đường Uyển Như thấy vậy thì hãi hùng khiếp vía, vội vàng nắm lấy cổ tay nàng, hỏi: “Tiêm Nhu, sao thế?”
Toàn thân Giang Tiêm Nhu lạnh ngắt, chỉ cố chấp nói nhỏ: “Mẹ, ta không đi nước ngoài.”
Nàng không đi.
Dựa vào cái gì mà nàng phải đi nước ngoài.
Nàng rõ ràng chẳng làm gì cả, thế mà Kiều Niệm lại khiến nàng 'thân bại danh liệt', rơi vào tình cảnh khó khăn thế này, tại sao nàng còn phải trốn ra nước ngoài, chỉ để tránh Kiều Niệm sao?
Nàng không.
Nàng không đi.
Nàng cũng không phải là người không thể gặp ai, dựa vào cái gì phải trốn tránh.
Có điều Giang Tiêm Nhu ngoài miệng thì nói cứng rắn, nhưng trong lòng lại như 'đao cắt', trái tim nàng như bị cắt thành từng mảnh, 'máu me đầm đìa', vừa 'mất mặt' vừa khó xử.
Giờ phút này, nàng trông thê thảm cực kỳ.
Nàng ở Kinh Thị thuận buồm xuôi gió hai mươi năm, biết bao nhiêu người thuộc gia tộc có địa vị cao hơn nhà họ Giang còn phải nịnh bợ nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận