Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 93

Chương 93: Đây không phải ngoài ý muốn
Kiều Sân bị nàng ta va vào khuỷu tay, hơi đau một chút. Ban đầu nàng còn khó chịu nhíu mày, nhưng bỗng nhiên chú ý tới vẻ mặt căng thẳng bất thường của đối phương, ánh mắt lóe lên, rồi lắc đầu.
“Không sao.” Vừa quan sát biểu cảm của Triệu Tĩnh Vi, nàng vừa nhớ lại lúc Trần Hi bị đuổi học trước đó, Triệu Tĩnh Vi đã ghé vào tai nàng nói, hình như là muốn cho Kiều Niệm một bài học. Chẳng lẽ chuyện này là do Triệu Tĩnh Vi làm?
Ý thức được mình đã vô tình phát hiện ra chân tướng, phản ứng đầu tiên của Kiều Sân là nhíu mày.
Nàng không hiểu nổi, Triệu Tĩnh Vi đã bày ra động tĩnh lớn như vậy, thế mà chỉ làm bị thương cánh tay phải của Kiều Niệm, nàng không biết nên nói Triệu Tĩnh Vi ngu xuẩn hay là phế vật nữa.
Trong phòng y tế, thầy chủ nhiệm nghe vậy thì ngẩn người, chưa kịp hoàn hồn, nghi hoặc hỏi: “Thẩm lão sư, đây không phải là tai nạn ngoài ý muốn sao?” Thẩm Tuệ không biết nên giải thích thế nào.
Cũng không thể nói là học sinh trong lớp nghi ngờ đây không phải tai nạn ngoài ý muốn được, vì bọn hắn không có bằng chứng nào cả.
Đúng lúc này, Kiều Niệm chậm rãi đứng dậy, ôm lấy bả vai, đuôi mắt sắc lẻm liếc qua đám người bên ngoài, môi hồng khẽ mím: “Không phải ngoài ý muốn.” “Hả?” Thầy chủ nhiệm và Thẩm Tuệ đều nhìn về phía nàng.
Ngay cả hiệu trưởng cũng nhìn sang, dò hỏi: “Kiều Niệm, ngươi nói không phải ngoài ý muốn, vậy là có chuyện gì?” Kiều Niệm liếc nhìn về phía Thẩm Thanh Thanh, gương mặt bình tĩnh, một tay ôm lấy cánh tay bị thương, rành rọt trả lời: “Có người nhét một tờ giấy vào trong hộc bàn của ta, hẹn ta giờ thể dục ra phía sau khu nhà học gặp mặt. Tờ giấy đó tình cờ bị Thẩm Thanh Thanh phát hiện, nàng lo có người giở trò đùa quái đản, nên đã tự mình cầm tờ giấy đến địa điểm đã hẹn. Nếu không phải ta phát hiện kịp thời, thì đống ống thép kia đã không rơi trúng cánh tay ta, mà là rơi trúng người nàng ấy. Cho nên, đây là ngoài ý muốn sao? Tai nạn ngoài ý muốn nào lại có thể đòi mạng người như vậy?” Lời này vừa nói ra, cả phòng y tế im phăng phắc, bất kể là giáo viên nhà trường hay là đám học sinh đang vây xem đều sững sờ.
Trường Nhất Trung là trường cấp 3 tốt nhất thành phố, bình thường học sinh đi trễ hay trốn học đều sẽ bị ghi lại và xử phạt, chưa từng xảy ra chuyện nào nghiêm trọng như thế này. Sắc mặt hiệu trưởng không được tốt lắm, ông nghiêm túc nhìn Kiều Niệm, hỏi: “Kiều Niệm, những điều ngươi nói có bằng chứng không?” Việc này liên quan đến danh dự trăm năm của Nhất Trung, không phải chuyện đùa.
Kiều Niệm quay đầu hỏi Thẩm Thanh Thanh: “Thanh Thanh, tờ giấy kia ngươi còn giữ không?” Thẩm Thanh Thanh từ lúc Kiều Niệm nhắc đến tờ giấy đã ngây người ra, vẻ mặt như không hiểu sao nàng lại biết chuyện đó, mãi cho đến khi Lương Bác Văn huých khuỷu tay vào người, nàng mới hoàn hồn, lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc: “Ta... Ta vứt tờ giấy đó đi rồi.” Thẩm Tuệ cùng những người khác đều lộ vẻ thất vọng.
Chỉ có Kiều Sân và Triệu Tĩnh Vi đứng bên ngoài là khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Kiều Sân đứng dậy, gương mặt nổi bật giữa đám đông, cất giọng trầm trầm: “Hiệu trưởng, Thẩm lão sư, đây có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi. Nếu Kiều Niệm và Thẩm Thanh Thanh đều không sao, thì có khả năng đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn. Ta cảm thấy không cần thiết phải hưng sư động chúng điều tra làm gì.” Triệu Tĩnh Vi vội vàng phụ họa bên cạnh: “Đúng vậy, đúng vậy, các nàng ấy lại không sao, việc gì phải làm cho lòng người trong trường hoang mang.” Kiều Niệm vốn còn chưa chắc chắn chuyện này là do ai làm, thấy hai người bọn họ nhảy ra, đôi mắt đen trở nên sâu thẳm, nhìn chằm chằm Kiều Sân, ánh mắt kia như thể nhìn thấu lòng người, mang theo vẻ trào phúng: “Ngươi cảm thấy vậy sao?” “...” Rõ ràng giọng nói của Kiều Niệm rất bình thường, nhưng không hiểu sao, Kiều Sân lại nghe ra được ý vị châm chọc bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận