Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1350

Chương 1350: Đúng nha, đại lão vẫn còn đang học đại học
Tám giờ rưỡi sáng, tại căn hộ Rhine.
Đồng hồ báo thức Kiều Niệm cài đặt vang lên.
Người trên giường có vẻ bực bội đưa tay nhấn tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động, lại vùi đầu vào gối, nằm im vài giây mới trở mình, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vẻ mặt đầy khó chịu đứng dậy, không chút biểu cảm đi về phía phòng tắm.
Rất nhanh, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Mười phút sau.
Cô gái với mái tóc ướt sũng, mặc T-shirt và quần đen, từ phòng tắm bước ra.
Nàng vừa tắm qua nước lạnh, cơn buồn ngủ đã tan đi quá nửa, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vương chút bực bội vì thiếu ngủ.
Kiều Niệm đi đến trước bàn học, mở laptop, cắm một chiếc USB vào, sao chép phần mềm đã lưu trữ trên máy tính vào USB...
Thanh tiến độ hiển thị trên màn hình.
Nàng hơi nheo mắt, vẫn còn chút ngái ngủ, nhân lúc chờ sao chép, nàng quay lại bên giường, cầm điện thoại di động lên xem qua các tin nhắn chưa đọc.
Bảy, tám tin.
Kiều Niệm lướt qua các tin nhắn, không xem hết. Chỉ đọc tin nhắn Nhiếp Di gửi cho nàng: "Ngươi mấy giờ đến trường?"
Mấy giờ rồi?
Ánh mắt Kiều Niệm lướt lên trên, nhìn thấy thời gian trên điện thoại, không hơn không kém một phút, vừa đúng 9 giờ sáng.
Đôi mắt đen của Kiều Niệm vẫn còn ẩm nước và có vẻ mệt mỏi, hàng mi khẽ rũ xuống, ngón tay trắng nõn lướt trên điện thoại, trả lời tin nhắn cho Nhiếp Di.
Nàng vừa trả lời xong tin nhắn của Nhiếp Di, thanh tiến độ sao chép trên máy tính cũng vừa vặn nhảy từ 99% lên 100%.
Sao chép một phần mềm lớn như vậy, nếu dùng máy tính chuyên nghiệp thì tối thiểu cũng mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, đổi sang máy tính cấu hình cực khủng cũng phải mất gần hai mươi phút đi.
Chiếc laptop trên bàn của Kiều Niệm trông không có gì nổi bật, viền máy thậm chí còn hơi cũ và tróc sơn, vậy mà chỉ mất năm phút đồng hồ đã sao chép thành công tệp tài liệu hơn 20GB.
Nếu để người ngoài nhìn thấy, có lẽ sẽ khiến không ít người phải kinh ngạc rớt cả tròng mắt.
Nhưng chính nàng lại quen với điều đó rồi, tiện tay rút USB ra, nhét vào túi, rồi cầm lấy điện thoại và ba lô đeo chéo, đi ra khỏi phòng...
Phòng khách dưới lầu.
Tần Tứ đã đến từ sớm, còn tiện thể mua không ít đồ ăn sáng mang tới.
Vừa thấy Kiều Niệm từ tầng hai đi xuống, hắn nhiệt tình vẫy tay với nàng: "Kiều muội muội, sớm nha."
Kiều Niệm không ngờ hắn cũng ở đây.
Bước chân xuống lầu của nàng khựng lại một giây, nhưng cũng chỉ một giây thôi, nàng lại thản nhiên đi xuống, đến bên bàn ăn bày đầy bữa sáng, kéo ghế ra ngồi xuống.
"Sớm."
Cố Tam bưng tới cho nàng một ly sữa bò tươi, đặt trước mặt nàng, cười hề hề nói: "Kiều tiểu thư, sao ngài dậy sớm thế, ta còn tưởng ngài muốn ngủ thêm một lát nữa chứ."
Kiều Niệm không thích uống sữa tươi lắm, nhưng Diệp Vọng Xuyên lại luôn chuẩn bị sữa bò cho nàng.
Nàng nhìn ly sữa bò lại được đặt trước mặt mình, thái dương hơi nhói đau vì thức đêm, nhưng vẫn không nói gì.
Chỉ thờ ơ hé mắt, đôi mắt còn ẩm nước lộ rõ vẻ thiếu ngủ, có chút mệt mỏi: "Sáng nay ta phải đến trường."
"Ừm? Đến trường làm gì ạ?" Cố Tam tỏ vẻ vừa mới phản ứng kịp, một giây sau mới bừng tỉnh nói: "A, đúng rồi nhỉ, Kiều tiểu thư ngài vẫn còn đang học đại học..."
Hắn đã quen với việc vị đại lão này thường liên quan đến những chuyện như phần mềm, phát triển IT, hoặc là quay MV các loại.
Thêm vào đó, từ khi vào đại học, Kiều Niệm gần như chẳng đến trường mấy, lâu dần, Cố Tam suýt thì quên mất vị đại lão trước mắt này năm nay mới là sinh viên năm nhất.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc sơ mi đen bưng hai chiếc đĩa từ phòng bếp đi ra. Người này cao ráo, chân dài, da lại trắng, khuôn mặt đẹp đến quá đáng.
Vừa kiêu ngạo lại lạnh lùng.
Vô cùng thu hút ánh nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận