Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1223

Chương 1223: Nàng cảm thấy tủi thân, cảm thấy không công bằng
Tin nhắn nàng gửi cho Phó Qua phảng phất như đá chìm đáy biển, từ ngày gửi đi liền không nhận được bất kỳ hồi âm nào từ đối phương.
Nàng cũng chưa nghe nói Phó Qua có đến trường học gây sự.
Doãn Văn Tri sắc mặt cương quyết, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, nàng nhếch mép cười lạnh một tiếng, rồi lại giấu điện thoại đi.
Nàng biết vì sao Phó Qua không dám gây sự.
Lần trước nàng nhìn thấy “bạn trai” của Kiều Niệm tới đón người, nàng không biết nhãn hiệu chiếc xe đó, nhưng đã lên mạng điều tra giá cả của nó.
Tận 8 triệu lận.
8 triệu, cả đời này nàng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, ở hương trấn của các nàng, nhà ai mà có 8 triệu tiền tiết kiệm thì tuyệt đối là người giàu có nhất nhì trên trấn.
Bạn trai Kiều Niệm chỉ một chiếc xe đã tốn 8 triệu, nàng xem trên mạng nói, có số tiền đó còn chưa chắc mua được chiếc xe ấy.
Bởi vì chiếc xe đó là loại bản giới hạn gì đó, dù sao người bình thường không thể nào tùy tiện lái được.
Người lái được loại xe đó đều không phải người bình thường.
Phó Qua rõ ràng không dám chọc vào “bạn trai” của Kiều Niệm, nên mới biết sợ, giống như con rùa đen rụt cổ, đến cái rắm cũng không dám thả.
Doãn Văn Tri trong lòng khó chịu, đồng thời lại cắn chặt bờ môi, cảm thấy mình thật đáng thương.
Bởi vì nàng cũng giống như Phó Qua, chẳng phải nàng cũng vì không dám gây chuyện nên mới ấm ức như vậy, mặc cho người khác cướp đi cơ hội vốn thuộc về mình sao?
Nàng là một hàn môn tử đệ từ hương trấn nhỏ đi ra, một là không có tiền, hai là không có bối cảnh, gặp phải loại chuyện này ngoại trừ nhẫn nhịn thì còn có thể làm gì?
Trong mắt Doãn Văn Tri thoáng hiện vẻ bi thương, lại cảm thấy mình có tài nhưng không gặp thời. Nàng và Kiều Niệm đều có xuất thân từ huyện thành nhỏ.
Nàng là trạng nguyên tỉnh S của các nàng.
Kiều Niệm chẳng qua thi tốt hơn nàng một chút, lớn lên xinh đẹp hơn nàng một chút, nhưng dung mạo của nàng cũng không kém, thành tích cũng không tệ, nàng thậm chí còn cố gắng hơn, vậy mà vận mệnh giữa người với người tại sao lại khác biệt lớn đến thế!
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Doãn Văn Tri ôm sách đứng ngẩn người trước lầu dạy học. Càng nghĩ càng bi thương, càng nghĩ khóe mắt càng ươn ướt.
Đúng lúc này, có người từ phía sau gọi nàng. Nàng quay đầu lại nhìn, là một gương mặt quen thuộc, Chu Mặc Diên và bạn của hắn.
“Mặc Diên, đây là ai vậy?” một nam sinh cà lơ phất phơ đặt một tay lên vai Chu Mặc Diên, vừa dùng ánh mắt trêu tức lại có chút kinh diễm không hề che giấu dò xét nàng. Trông có vẻ không có ý tốt.
Chu Mặc Diên rất khó chịu đẩy tay đối phương ra, không mấy nể mặt: “Bạn học của ta. Cùng khoa.” Sau đó lại quay đầu hỏi Doãn Văn Tri: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Hắn nhìn thấy Doãn Văn Tri mắt đỏ hoe, vẫn mặc chiếc váy bông kia, nhíu mày, mím môi, giọng nói chậm lại, hỏi thêm: “Không sao chứ?” Doãn Văn Tri thấy là Chu Mặc Diên, lắc đầu, tâm trạng không tốt, cũng không muốn dây dưa nhiều với bọn họ, liền nói: “Không có việc gì.” “Mặc Diên, đã gặp thì gặp rồi, ngươi giới thiệu một chút đi.” nàng vừa dứt lời, nam sinh kia lại cà lơ phất phơ mở miệng, giọng điệu ngả ngớn.
Doãn Văn Tri không vui nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, nhưng nể mặt Chu Mặc Diên nên không lập tức quay mặt bỏ đi.
Đối phương cứ quấn lấy hỏi, Chu Mặc Diên cũng không tiện hoàn toàn lờ đi, liền tùy tiện giới thiệu: “Doãn Văn Tri.” Rồi lại nói với nàng: “Đây là Chu Nguyên Hạo, bạn của ta.” Doãn Văn Tri lúc này chỉ muốn đi nhanh, qua loa chào hỏi đối phương, nhưng đối phương cứ nằng nặc đòi thêm Wechat của nàng, nàng đành thêm theo phép lịch sự.
Đợi sau khi nàng tách khỏi hai người.
Doãn Văn Tri ban đầu muốn xóa người mới thêm trên Wechat, nhưng khi nhìn thấy ảnh đại diện của đối phương, động tác xóa của nàng dừng lại.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận