Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1300

Chương 1300: Bọn họ có được việc không vậy?
La đội phó chỉ nhìn thoáng qua một nam một nữ phía ngoài, hơi giật mình, rồi lập tức thu tầm mắt nhìn sang chỗ khác trên đường, hy vọng vẫn còn người khác đến.
Quán cà phê Bạc Tranh chọn nằm ở Khu Nháo Thị của Kinh Thị, vị trí cũng rất đắc địa, thuộc loại nơi yên tĩnh giữa chốn ồn ào.
Bên ngoài quán cà phê tuy thông ra đường cái, nhưng lại là một con đường một chiều gần khu dân cư, hai bên đường trồng những cây ngô đồng cao lớn.
Bình thường chỉ thấy những người ở gần đẩy xe đẩy nhỏ mua thức ăn đi trên vỉa hè, rất ít xe cộ lái vào đây.
Ngoại trừ chiếc xe con màu đen hắn nhìn thấy ban đầu, lúc này vẫn chưa có chiếc xe nào khác lái tới.
La đội phó lộ rõ vẻ bất ngờ, hắn rướn cổ, nhìn trái nhìn phải một hồi rồi quay đầu lại, hạ giọng nói với nam nhân: "Mỏng đội, có phải ngài nhìn nhầm không? Sao ta không thấy ai đến hết vậy?"
Bạc Tranh lúc này đang nhìn Diệp Vọng Xuyên đi về phía họ từ bên ngoài cửa sổ kính, đôi mày kiếm đen rậm nhướng lên, ánh mắt vô cùng uy nghiêm. Trên mặt hắn cũng thoáng vẻ ngạc nhiên, chỉ là không rõ ràng bằng La đội phó: "Không nhầm. Hắn tới rồi."
"Mỏng đội, người ngài nói là người thanh niên vừa dừng xe kia sao?" La đội phó thật sự không muốn hỏi câu này, đối với hắn mà nói, đây không nghi ngờ gì là kết quả tệ nhất.
Làm cái trò gì vậy!
Nam nhân kia thì thôi đi, nhìn trẻ thì trẻ thật đấy, nhưng ít nhất cũng là người trưởng thành đã bước chân ra xã hội.
Mấu chốt là bên cạnh nam nhân kia còn dắt theo một cô gái, cô gái đó... tốt nghiệp trung học phổ thông chưa nhỉ? La đội phó không dám chắc, hắn chỉ theo bản năng cho rằng Mỏng đội của bọn họ khôn khéo cả đời lại hồ đồ nhất thời, bảo là tìm chuyên gia đến định vị vị trí Mắt Ưng, sao lại tìm tới hai kẻ non nớt trẻ tuổi như vậy, đây không phải chuyện nực cười sao? Nếu như bất kỳ ai cũng có thể tìm ra Mắt Ưng, vậy bao nhiêu nhân viên cốt cán của đội cảnh sát hình sự bọn họ đã thức trắng đêm qua truy lùng sao lại không tìm được tung tích của Mắt Ưng chứ.
Đến nhân viên kỹ thuật của bọn họ còn bó tay, Mỏng đội tìm hai người trẻ tuổi đến là giải quyết được chắc?
La đội phó không nhịn được hỏi: "Bọn họ có được việc không vậy?"
"Ta chẳng phải đã dạy ngươi rồi sao? Không được đánh giá năng lực của một người qua vẻ bề ngoài. Đặc biệt khi làm nghề này của chúng ta, càng không thể 'trông mặt mà bắt hình dong'. Bình thường ngươi theo ta phá án, chẳng lẽ không chú ý tới những kẻ phạm tội càng 'cùng hung cực ác', thì vẻ thường ngày lại càng nhút nhát sợ sệt, thật thà hay sao? Bọn họ trong cuộc sống trông có vẻ trung thực, thì chẳng lẽ họ sẽ không giết người?"
Bạc Tranh móc từ trong túi ra một bao thuốc lá, rút một điếu, châm lửa rồi ngậm lấy, đôi môi mỏng mím lại, người hơi ngả về sau, mắt híp lại, ánh mắt sắc bén. Hắn nói tiếp: "Cho nên bây giờ cũng vậy thôi. Ngươi còn chưa tiếp xúc với họ, làm sao biết họ không được việc?"
La đội phó bị hắn nói cho cứng họng, tuy không thể phản bác, nhưng trong lòng vẫn không cho rằng hắn nói đúng.
"Phạm nhân là phạm nhân, bọn họ là bọn họ, sao có thể gộp chung hai chuyện này lại để so sánh được. Ta cũng không phải đánh giá họ qua vẻ bề ngoài, ta chỉ cảm thấy họ... còn quá trẻ!"
"Nhất là cô gái kia, Mỏng đội, ngài có thấy cô gái bên ngoài không? Ta đoán chắc mới tốt nghiệp cấp ba thôi. Trẻ như vậy sao có thể là chuyên gia truy vết IP được chứ? Đây không phải chuyện hoang đường sao? Ta không phải không tin, chỉ là cảm thấy quá khó tin thôi."
Trong lòng Bạc Tranh sao không thấy kỳ lạ khi Diệp Vọng Xuyên lại dẫn tới cho mình một "chuyên gia" trẻ tuổi như vậy chứ? Hắn vốn nghĩ đối phương ít nhất cũng sẽ chọn một tổ trưởng từ Cửu Sở tới, ví dụ như La Thanh, người khá có tiếng trong lĩnh vực này ở Cửu Sở, hoặc là Trần Trúc, người mới nổi dạo gần đây.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận