Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 118

Chương 118: Vả mặt Kiều Sân
“Sân Sân, ta vừa định hỏi ngươi, cái quần này của ngươi là của Seven à?” Một bạn học nữ vây quanh bên người Kiều Sân, mặt mày tràn đầy ngưỡng mộ.
Kiều Sân ngượng ngùng cụp mắt, ra vẻ thẹn thùng, giọng nhẹ nhàng nói: “Ừm, mặc thế này có kỳ quái lắm không?”
“Sao lại kỳ quái được, ngươi mặc cái quần này cực kỳ đẹp, ta thấy cả trường Nhất Trung chỉ có ngươi mới diện được đồ của Seven thôi.”
Người này rõ ràng là fan hâm mộ của nhà Seven, đối với hàng hiệu thuộc như lòng bàn tay.
“Đồ của nhà họ có cảm giác thiết kế rất tốt, đặc biệt là tác phẩm của nhà thiết kế chính S của họ, người bình thường căn bản không diện nổi đâu.”
“Ta siêu thích thiết kế của S, đại học ta chuẩn bị thi chuyên ngành thiết kế, thật hy vọng có một ngày có thể tận mắt thấy hắn, cho đến bây giờ, vẫn không ai biết S là nam hay nữ, béo hay gầy, ta cảm thấy “hắn” là nam, vì nhìn thiết kế là thấy được, đồ “hắn” thiết kế vừa đơn giản vừa phóng khoáng, chưa bao giờ có chi tiết thừa thãi rườm rà, cách dùng màu cũng rất táo bạo, dù sao thì, phong cách của các nhà thiết kế nữ không giống như của “hắn”.”
Thiết kế của nàng rất nam tính?
Kiều Niệm hơi nhíu mày.
Mỗi lần nàng thiết kế bản thảo đều rất đơn giản là vì nàng không thích những thứ quá phiền phức, bao gồm cả thiết kế phiền phức.
Thích sự đơn giản thì liên quan gì đến giới tính?
Phụ nữ thì không thể thiết kế những thứ đơn giản sao?
Mấy người Kiều Sân kia vẫn chưa chú ý tới nàng, trong đó có một nữ sinh đang vây quanh Kiều Sân nghe vậy liền nịnh nọt nói.
“Nhà Sân Sân không phải có quan hệ rất tốt với công ty mẹ của Seven là Thừa Phong Tập Đoàn sao? Ngươi hỏi xem nàng đã gặp S chưa.”
Lời này vừa nói ra, mấy nữ sinh đều nhìn về phía Kiều Sân, trong đó cô gái yêu thích nhãn hiệu Seven kia, ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt.
“Sân Sân, ngươi gặp S ngoài đời rồi à?”
Biểu cảm trên mặt Kiều Sân cứng đờ, lông mi khẽ cụp xuống, lý nhí đáp: “Gặp, gặp rồi thì phải.”
Thật ra nàng căn bản chưa từng gặp nhà thiết kế huyền thoại đó của Tập đoàn Seven, không phải nàng không muốn gặp, trước đó nàng từng nhờ cha mình giới thiệu, nói muốn mời vị thiết kế này ăn cơm, kết quả bị từ chối thẳng thừng. Người ta ngay cả Wechat cũng không muốn thêm. Nhưng mà khoác lác một chút chắc cũng không sao, dù sao những người này cũng không thể nào đến Thừa Phong Tập Đoàn, càng không thể nào gặp được vị thiên tài thiết kế mà đến cả nàng còn chưa gặp được.
Kiều Sân thở phào một hơi, lập tức lại lấy lại được sự tự tin.
“Ngươi gặp rồi à? S là nam hay nữ vậy? Bao nhiêu tuổi? Ta luôn cảm thấy “hắn” rất trẻ trung, nhìn thiết kế của “hắn” là thấy, không có những khuôn sáo cứng nhắc của mấy nhà thiết kế lớn tuổi theo trường phái cũ...”
Kiều Sân cười một tiếng, vừa ra vẻ kiêu kỳ vừa tỏ ra kín đáo: “Xin lỗi, chuyện này ta không tiện tiết lộ.”
“A, là nam hay nữ cũng không nói được sao?”
Kiều Sân tỏ vẻ áy náy, giọng nhẹ nhàng nói: ““Hắn” không cho nói, ta cũng không tiện nói.”
Kiều Niệm lặng lẽ nhìn nàng ta ra vẻ, đôi mắt đen láy như đang nhìn một con hề, khi đi ngang qua mấy người, giọng nói hơi khàn mang theo vẻ ngang tàng nói một câu: “Nữ.”
Kiều Sân nửa tháng không gặp nàng, gặp lại Kiều Niệm, thấy nàng chẳng những đã xinh đẹp hơn cả trước khi bị thương, mà còn trở nên phóng khoáng tùy ý hơn.
Khí chất ngang tàng, nổi loạn trên người nàng còn thu hút hơn trước kia.
Nàng ta siết chặt lòng bàn tay, trong lòng không cam tâm, hỏi lại: “Cái gì nữ?”
Kiều Niệm đã đi qua rồi, thấy nàng ta còn hỏi mình, bèn thờ ơ dừng bước, liếc nàng ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt nói: “S mà các ngươi đang nói ấy, là nữ.”
Nàng có ý gì đây? Mình vừa mới từ chối tiết lộ S là nam hay nữ, vậy mà nàng lại nói S là nữ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận