Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 400

Chương 400: Viết văn rất khó khăn ngươi còn thi điểm tối đa?
Huống chi đề thi tự chủ tuyển sinh lần này của Thanh Đại hắn nghe người ta nói qua, đối chiếu tiêu chuẩn Olympic, khối văn không nói, độ khó khối khoa học tự nhiên có thể so với độ khó của cuộc thi toán nâng cao!
Kiều tiểu thư thi được điểm tối đa!
Bài văn không nhiều chữ đó, hắn đã xem qua, lấy văn hóa truyền thống làm điểm bắt đầu, viết rất bàng bạc mạnh mẽ, khiến người đọc nhiệt huyết sôi trào.
Toàn bài văn toát lên vẻ ngang tàng phóng khoáng, lại không che giấu được nhiệt huyết trong lòng.
Ngay cả một kẻ thô kệch như hắn còn muốn cho bài văn kia điểm tối đa, giáo viên khoa Ngữ Văn trường Thanh Đại cho điểm tối đa thật không quá đáng!
Thế nhưng mà... 650, điểm tối đa đó!!
650 điểm, một điểm cũng không bị trừ!
Đây là khái niệm gì?
Cố Tam từng trải qua chuyện tương tự, lại thấy người tùy tiện đến bắt chuyện với Kiều Niệm là tiểu thiếu gia nhà họ Ôn, nên cũng không kinh ngạc như vậy.
Dù sao, tin tưởng Kiều tiểu thư, mọi chuyện đều có khả năng!
Viên Vĩnh Cầm còn là bạn bè với Kiều tiểu thư.
Tô Lão còn dùng cả Thủy Tạ Hiên để tổ chức sinh nhật cho Kiều tiểu thư.
Chỉ là một Ôn Tử Ngu đến bắt chuyện thôi mà, Cố Tam đã thấy bình thường.
Lúc này hắn cố hết sức khống chế tâm trạng kích động trong lòng, ánh mắt nhìn Kiều Niệm cũng đã khác, nhịn không được xen vào hỏi một câu: “Kiều tiểu thư, ngươi mấy giờ ra khỏi phòng thi, không có nộp bài sớm sao?” “Hử?” Kiều Niệm đột nhiên bị gọi tên, lông mi khẽ động, ngước mắt nhìn về phía hắn đầy khó hiểu, đáp: “Không có.” “Ngươi không nộp bài sớm?” Cố Tam không tin, với trình độ làm bài thi Toán Lý Hóa trôi chảy kia của nàng, không nộp bài sớm thì quá không khoa học.
Điện thoại trong tay Kiều Niệm vẫn đang rung, chắc là người lớp A nhắn tin cho nàng, nàng không xem, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, khẳng định nói: “Không có sớm, viết văn rất khó viết, lãng phí chút thời gian.” Ngược lại là Kiều Sân nộp bài thi sớm mười phút, vẻ mặt lúc ra khỏi cửa tràn đầy tự tin, xem ra rất có lòng tin.
“...” Cố Tam bị một câu nhẹ nhàng ‘viết văn rất khó viết’ của nàng chặn họng, nghẹn lời nửa ngày không nói tiếp được.
Viết văn khó viết, ngài còn thi được bài văn điểm tối đa duy nhất của Thanh Đại!
Nếu như viết văn mà dễ viết, ngài chẳng phải lên trời rồi sao?!
Hắn nhớ tới khoảng thời gian lòng đầy chua xót lúc mình đi thi trước kia, lại nhìn Kiều Niệm, đã bị đả kích đến không muốn nói chuyện nữa.
Thôi được rồi, học bá chính là bình tĩnh như vậy, xao động vĩnh viễn chỉ có học tra mà thôi!
Diệp Vọng Xuyên cũng biết thành tích của Kiều Niệm, hắn không giống Cố Tam hỏi tới hỏi lui, vẻ mặt lười biếng thờ ơ trên mặt không khác Kiều Niệm là mấy, cả hai đều bình tĩnh lạ thường! “Giữa trưa muốn ăn gì?” Kiều Niệm tương đối quan tâm cái này, ngước mắt, con ngươi đen láy như mực nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta không biết Kinh Thị có gì ngon, hay là, ngươi dẫn đường đi?” Không phải Cố Tam đã nói, Kinh Thị là địa bàn của hắn sao?
Người bản địa ở đó dẫn đường thì không quá đáng chứ?
Con ngươi sâu thẳm của Diệp Vọng Xuyên dường như có thể hút người vào, câu nói đầu tiên kia thật dịu dàng, tựa như làn gió xuân tháng tư giữa nhân gian: “Có muốn thử lẩu không?” Lẩu nhúng thịt dê ở Kinh Thị là tuyệt nhất!
Hắn có thể đưa Kiều Niệm đến những nơi xa hoa hơn, nhưng hắn biết tính cách của nàng đối với việc ăn uống, chỉ quan tâm hương vị không quan tâm địa điểm, hương vị thơm ngon đối với nàng còn hấp dẫn hơn những nhà hàng sang trọng.
Giống như việc nàng thích món bún thập cẩm cay do chính tay Trần Thẩm làm vậy!
Kiều Niệm dường như đặc biệt có hứng thú với món lẩu này.
Lẩu Kinh Thị nổi danh nhất chính là thịt dê.
“Lẩu thịt dê?” Quả nhiên, Kiều Niệm lập tức hiểu hắn nói 'cái nồi' là gì, con ngươi dường như sáng hơn một chút so với vừa rồi, lộ vẻ hứng thú: “Ở đâu?” “Trong một con hẻm nhỏ, ta thường xuyên đến quán đó ăn, hương vị ở đó không tệ, nếu ngươi thích ăn cay một chút có thể bảo ông chủ pha cho ngươi một đĩa gia vị riêng, lão bà của hắn là người tỉnh S.”
Vọng gia: Đối với ngươi sẽ không bao giờ đến trễ!
Niệm tỷ: ...
Niệm tỷ: Đại lão, không dám trêu chọc, không dám trêu chọc!
Tối nay có thể xin nghỉ không, mấy ngày liên tục này mệt quá, hay là sáng mai bù cho mọi người được không, dù sao mỗi ngày tiểu ca sẽ cập nhật đủ. Ngủ ngon (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận